Nghe thấy tiếng cô nức nở, Tần Trạch Dương tưởng rằng mình làm cô bị đau, anh luống cuống đưa tay lau nước mắt cho cô: "Anh xin lỗi, làm em bị đau sao?"
Lâm Lâm lắc lắc đầu nhào vào l*иg ngực anh ôm chặt: "Tần Trạch Dương, sao anh lại tốt như thế." tốt đến mức em không muốn buông tay.
Tần Trạch Dương nhẹ nhàng vuốt tóc của cô: "Vẫn là do anh chưa đủ tốt, lẽ ra anh không nên để em ở lại đó một mình, sau này chắc chắn sẽ không như thế nữa." nghĩ lại chuyện hôm nay đã khiến anh vô cùng hoảng sợ, nếu không phải Lâm Lâm nhanh trí, anh cũng không dám tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra.
"Không đâu, đó không phải lỗi của anh, hơn nữa nhờ chuyện này biết đâu chúng ta còn có thể tóm gọn được tổ chức buôn người phía sau, cứu được bao nhiêu người khác thì sao." Lâm Lâm dù trưởng thành trong hoàn cảnh không được cha mẹ yêu thương nhưng bản thân cô vẫn luôn là cô gái lạc quan, dù trong hoàn cảnh nào thì cái mà cô nhìn vào vẫn sẽ luôn là những điều tích cực nhất.
"Ừ, vẫn là nhờ vào sự thông minh nhanh trí của Lâm Lâm nhà chúng ta mới có thể dễ dàng giúp công an bắt được đám người đó." Tần Trạch Dương mỉm cười ôm chặt lấy cô, đây chính là cô gái của anh, một cô gái thông minh tài trí, đôi lúc lém lỉnh trẻ con nhưng lại rất thiện lương.
"Được rồi, để anh xem tay của em nào, cổ tay bị sưng đỏ lên rồi." Nói rồi anh tiếp tục bôi thuốc lên cổ tay bị thương của cô.
Xử lý xong mọi chuyện, hai người trực tiếp đi tới địa điểm bán xe đạp, các mẫu xe bây giờ cũng không đa dạng như sau này, nổi tiếng và tốt nhất hiện nay là xe đạp phượng hoàng nhãn hiệu Thượng Hải. Lâm Lâm chọn một chiếc màu đen tuyền nhìn khá đẹp, phù hợp với cả nam lẫn nữ, Tần Trạch Dương thanh toán 180 đồng và một phiếu xe đạp.
Có xe đạp rồi, Tần Trạch Dương liền chở Lâm Lâm tới tiệm cơm quốc doanh ở thị trấn, hai người gọi hai suất mì thịt bò và hai cái bánh bao thịt, ăn xong mới trở về thôn. Đường về thôn không bằng phẳng như ở trong trấn, có chút gập ghềnh, thấy trên đường không có người, Lâm Lâm sợ ngã xuống, vối duỗi tay ôm lấy eo Tần Trạch Dương.
Tần Trạch Dương cúi đầu nhìn đôi tay đang vòng qua eo ôm chặt lấy mình, cảm thụ được xúc cảm mềm mại trên lưng, ánh mắt anh sâu thẳm vài phần.
Khi hai người đi tới cách phía sông nhỏ một đoạn, Lâm Lâm chợt phát hiện bên đường bờ sông có hai người một nam một nữ. Nhìn kỹ thì nhận ra bên nữ chẳng phải là nữ chính Hạ Lan Anh trong truyện hay sao, người đàn ông đứng bên cạnh dáng vẻ cao lớn nghiêm nghị mặc quân trang, nếu không sai thì đây chắc hẳn là nam chính Bành Á Quân của truyện, hai người này đã xác định quan hệ rồi?
Lâm Lâm đột nhiên có chút hưng phấn, cảm giác giống như bạn đã đọc qua một bộ truyện, rồi bỗng một ngày người ta chuyển thể thành phim để bạn xem, hơn nữa ở đây còn là được xem trực tiếp quá trình nam nữ chính đến với nhau. Cô liền kéo nhẹ góc áo Tần Trạch Dương để anh dừng xe, hai người lặng lẽ tránh ở sau một thân cây khá lớn đủ để che chắn cho bọn họ không bị phát hiện, khoảng cách có chút xa, nhưng vẫn có thể nhìn thấy hai người phía trước đang làm gì.
Tần Trạch Dương không tiếng động dung túng Lâm Lâm, đi theo cô tránh ở một bên.
Thời tiết hôm nay khá mát mẻ, dòng sông nhỏ được ánh nắng dịu nhẹ bao phủ xuống tạo ra những gợn sóng lóng lánh, làn gió nhè nhẹ đưa đẩy vỗ về những bụi cỏ lau bên bờ, tạo lên một khung ảnh ôn nhu lãng mạn.
Ở phía xa, Hạ Lan Anh dừng bước nhìn về phía sông nhỏ lên tiếng: "Anh nhờ người hẹn em ra đây có chuyện gì sao?"
Bành Á Quân cúi đầu nhìn cô gái có dáng vẻ xinh đẹp trước mặt, hắn thật không ngờ trong lần nghỉ phép này, hắn tới thôn Nam Khê thăm người thân lại bất ngờ gặp được cô. Chính ngay từ cái nhìn đầu tiên hắn đã không thể rời mắt được khỏi người con gái đó, hắn cảm thấy đây là nhân duyên mà ông trời an bài cho mình, liền nhanh chóng nhờ người họ hàng hỏi thăm tình hình của cô và sắp xếp cho hai người làm quen. Cuối cùng cũng nhận được cái gật đầu đồng ý xác định quan hệ của cô, lòng hắn vui như nở hoa. Nhưng thời gian lần này về quê của hắn chỉ có một tháng rưỡi, còn nửa tháng nữa là hết phép, sẽ phải quay về quân đội.