Tần Trạch Dương mang theo thuốc quay trở lại, thấy phía trước một vòng người đều vây ở một chỗ, trong lòng bỗng có một loại dự cảm không tốt. Tần Trạch Dương xuyên qua đám người liền trông thấy Lâm Lâm đang bị một nam nhân lạ mặt nắm chặt cổ tay lôi kéo, trước mặt lại có mấy người chặn đường đang cãi vã gì đó.
"Các người đang làm gì!" Tần Trạch Dương lập tức chạy tới giữ chặt cánh tay đang nắm Lâm Lâm của người đàn ông khiến cho gã đau quá phải buông lỏng tay, anh vội đem Lâm Lâm bảo hộ ra phía sau lưng mình. Gã đàn ông này chỉ cao tầm một mét bảy mươi, Tần Trạch Dương cao hơn một mét tám cộng thêm thường xuyên làm việc nhà nông nên hoàn toàn áp chế được gã ta về sức mạnh.
"Lâm Lâm, đã xảy ra chuyện gì vậy? Em không sao chứ?" Tần Trạch Dương lo lắng nhìn Lâm Lâm hỏi.
Lâm Lâm trông thấy Tần Trạch Dương đã quay trở lại liền thở phào nhẹ nhõm, cô vừa định lên tiếng kể rõ mọi chuyện với anh thì lại bị đám người xung quanh chặn lại.
Mọi người đang xem náo nhiệt nhìn thấy cô gái được một người thanh niên cao lớn anh tuấn xuất hiện che chở, liền lớn tiếng bàn tán.
"Cậu chắc không phải là gian phu của cô gái này đấy chứ? Cô ta không chịu thừa nhận nam nhân của mình, còn đẩy ngã mẹ chồng bị thương nữa."
"Chậc chậc chậc, loại nữ nhân này, hóa ra đây là lý do cô ta muốn bỏ trốn."
"Nhìn dáng vẻ thư sinh mặt trắng của thanh niên này đi, đúng là kiểu có thể dụ dỗ con gái đấy."
???
Đầu Tần Trạch Dương xuất hiện hàng loạt dấu chấm hỏi, bọn họ đang là hôn phu hôn thê danh chính ngôn thuận như thế nào lại biến thành gian phu? Chưa kịp làm rõ vấn đề thì từ phía sau bỗng vang lên thanh âm: "Là ai báo công an?" Đi tới là ba người mặc đồng phục công an, người đi đầu lên tiếng hỏi.
"Là tôi." Lâm Lâm đứng ra "Các vị đồng chí công an, tôi muốn báo án, tôi gặp phải bọn buôn người."
"Bọn buôn người? Người ở chỗ nào?" Công an nghe thấy hai chữ buôn người nháy mắt liền nghiêm túc hẳn lên, gần đây có khá nhiều vụ báo án các cô gái trẻ bị mất tích mà không tìm ra manh mối, phía trên cũng rất coi trọng việc này.
"Chính là bọn họ." Lâm Lâm chỉ vào hai người đang có ý định chạy trốn.
Hai kẻ một già một trẻ kia nghe thấy công an đã tới vội vã muốn chuồn khỏi đây, nhưng vấn đề là mấy người lúc nãy bị Lâm Lâm làm hỏng đồ vẫn đang kéo lấy bọn họ đòi bắt đền nên không có cách nào tháo chạy. Vị công an đi đầu vừa thấy hai người kia dáng vẻ chột dạ khả nghi liền có phán đoán, cô gái này hẳn là nói đúng sự thật, ông phân phó hai người phía sau tiến lên bắt giữ lại.
Sau đó vị công an dẫn đầu nói với Lâm Lâm: "Vị nữ đồng chí này, tôi là Thẩm Vĩ Dân, đội trưởng đội công an thị trấn Thanh Sơn, trước tiên mong cô có thể thuật lại những chuyện đã xảy ra để chúng tôi nắm rõ tình hình."
Lâm Lâm nghe vậy liền kể lại sự tình đã trải qua: "Buổi sáng hôm nay tôi cùng vị hôn phu của mình, chính là anh ấy." Nói rồi chỉ về phía Tần Trạch Dương, anh cũng phối hợp gật đầu.
"Chúng tôi xuất phát từ thôn Nam Khê, đi tới trấn Thanh Sơn dự định tới Cung Tiêu Xã đổi ít trứng gà về bồi bổ cho người trong nhà. Tôi là người ở thôn Nam Khê còn hôn phu của tôi là thanh niên trí thức của thôn, tôi đi bộ tới trấn thì chân bị thương nên anh ấy mới tách ra đi bệnh viện mua thuốc, còn tôi ngồi chỗ này chờ." Chân của cô và thuốc Tần Trạch Dương đang cầm trong tay đều có thể là nhân chứng vật chứng nên mọi người đều đã tin tưởng lời cô nói.
"Sau đó bà lão này đi tới chỗ tôi ngồi bắt chuyện, tôi không để ý đến bà ta muốn đứng dậy rời đi, bà ta liền giả bộ bị tôi đẩy ngã. Tôi thấy tình huống không đúng nên đã nhờ nữ đồng chí này chạy đi báo công an." Cô vừa nói vừa nhìn về cô gái áo trắng gật đầu tỏ ý cảm ơn, tiếp tục nói: "Kế tiếp người đàn ông này xuất hiện nói là con trai của bà lão vừa ngã, cả hai người họ còn dựng kịch nói tôi là con dâu họ cưới về, không hài lòng gia đình họ nghèo khổ nên có ý định bỏ trốn."
"Trong lúc bọn họ có ý định lôi kéo tôi đi, tôi đã cố tình ném hỏng đồ của bác trai và bác gái kia."
"Tại sao cô lại ném đồ vật của bọn họ?" Một công an trẻ tuổi đang bắt giữ người đàn ông lên tiếng hỏi.