Chương 23: Dự định

Ngày hôm sau.

Đúng giờ Tần Trạch Dương đến nhà Lâm Lâm, hai người cùng nhau đi tới huyện thành, lần này cô không tới xưởng may bán mà tới khu xưởng thực phẩm, ở đây cũng có rất nhiều nữ công nhân, vẫn thực hiện lại cách làm cũ cô bán được hơn một nửa số dây buộc tóc, phần còn lại cô đi tới khu ngõ gần Cung Tiêu Xã, nơi này người huyện thành tới rất nhiều, cũng có khả năng chi tiêu, rất nhanh chưa tới 9 giờ cô đã bán xong toàn bộ, tổng cộng thu được 24 đồng, trừ đi tiền vốn còn lãi được 20 đồng, tính ra đã gần bằng lương một tháng của công nhân rồi.

Hơn mười ngày tiếp theo Lâm Lâm tiếp tục lên huyện thành ba lần mỗi lần đều chọn các công xưởng khác nhau có nhiều công nhân nữ, ngoài ra cũng đi bán dạo ở khu vực cạnh Cung Tiêu Xã, lục tục kiếm lời cũng lãi được thêm 62 đồng. Sau khi kiếm được tiền mỗi lần đi huyện thành về cô đều mua thêm các loại gia vị muối đường và thịt về cải thiện bữa ăn cho Lâm gia, đồ mua về đều nói là do Tần Trạch Dương chi trả. Cha mẹ Lâm thấy Tần Trạch Dương có kinh tế tốt như vậy, đối với người con rể này cũng càng thêm hài lòng.

Hôm nay Lâm Lâm cùng Tần Trạch Dương tiếp tục lên huyện bán thêm một đợt hàng, sau khi bán xong hai người liền tới Cung Tiêu Xã để mua nguyên liệu về làm đợt hàng mới, quầy vải hiện tại vẫn do người đàn ông trung niên lần trước tạm thời đứng quầy, lúc đi ngang qua quầy tráng men và chổi lông gà thì nghe được họ đang đàm luận về nhân viên đứng quầy vải lần trước: "Lần này Thúy Hồng chắc không được đứng quầy nữa đâu nhỉ?"

"Trước kia cô ta làm việc thiếu đạo đức như vậy, đã thế còn đánh nhau với khách hàng, gây chuyện lớn như thế thì ai còn dám cho cô ta đứng quầy nữa, nghe nói bên trên đã có quyết định đuổi việc rồi, đúng là trộm gạo không thành còn mất thêm nắm thóc, đáng đời."

"Vậy quầy vải kia không biết ai tới tiếp quản a?"

"Không rõ lắm, tôi đoán xem ai ra tiền nhiều thì người đó được."



"Tôi có anh trai hiện còn chưa có công tác đâu, để tôi về bảo anh ấy đi gặp Ngưu Đại Nữu tặng lễ."

"Ngưu Đại Nữu là ai? Vì sao phải đưa đồ cho cô ta? Trực tiếp tặng đồ cho Lưu quản lý không phải tốt hơn sao."

"Ngưu Đại Nữu là công nhân ở xưởng may Đông Thành, cô ta chính là vợ của Lưu quản lý, nghe nói bất cứ chuyện gì Lưu quản lý cũng đều nghe lời vợ hắn."

Nghe tới đây Lâm Lâm liền có ý tưởng, hiện tại cô ở nông thôn thì chỉ có thể hàng ngày đi kiếm công điểm, cô trước giờ chưa từng làm nông nên nói thật công việc này vẫn rất quá sức đối với cô, nếu tranh thủ được vị trí bán hàng thì vừa có thể đổi công tác. Hơn thế nữa sẽ càng thuận tiện cho việc buôn bán dây buộc tóc của cô, không cần phải tốn công đi từ sớm tinh mơ mấy tiếng đồng hồ để tới huyện thành, cũng không cần chạy khắp các nhà xưởng để tìm khách hàng nữa, số lượng dây buộc tóc bán tại quầy có thể sẽ ít đi nhưng đảm bảo về sự an toàn.

Nhưng vấn đề là hiện tại cô không có đủ tiền, tính cả số tiền hôm nay cô đã kiếm được là 23 đồng, cộng thêm số kiếm được những lần trước trừ đi 5 đồng để làm tiền vốn và tiền đã tiêu khi mua đồ thì cô còn 72 đồng. Nếu muốn mua công tác chắc chắn không thể ít hơn 300 đồng được, số tiền này chỉ cần cho cô ba tháng là có thể kiếm lại, nhưng công việc như này ai nhanh chân người đó được, chờ cô kiếm đủ tiền thì cũng không còn nữa.

Cô nghĩ đến có thể vay tiền cha mẹ Lâm, nhưng ý nghĩ này ngay lập tức bị cô bác bỏ, chưa nói đến nhà họ Lâm có số tiền này hay không, dù có đi nữa thì cũng chưa chắc đã cho đứa con gái là cô vay, mặc dù cha mẹ Lâm không tính là khắt khe với cô, nhưng nhìn qua cách đối xử với con cháu trong nhà cũng biết họ vẫn có tư tưởng trong nam khinh nữ hơn. Nếu có mượn được tiền thì cũng kéo theo rắc rối đi kèm, cô không muốn đi giải quyết những chuyện phiền toái.