Ở trên đường, Tần Trạch Dương cùng Lâm Lâm đi lui lại sau cùng. Tần Trạch Dương bỗng nhiên lên tiếng: “Thực ra cha mẹ anh đều không biết anh muốn kết hôn.”
Lâm Lâm có chút ngạc nhiên nhìn anh, cô nhớ lại cốt truyện nhưng không thấy tác giả có đề cập tới gia cảnh của Tần Trạch Dương. Nhìn khí chất trên người anh không giống người nhà bình thường có thể dưỡng ra được, liệu có khúc mắc hào môn hay gia đình thiên vị gì đó nên mới khiến Tần Trạch Dương bị đẩy xuống nông thôn hay không. Không đợi Lâm Lâm nghĩ xong, Tần Trạch Dương liền mở miệng giải thích.
“Cha cùng mẹ của anh đều là giáo sư đại học, nhưng hiện tại đều đang bị hạ phóng.” Tần Trạch Dương nói, hốc mắt có chút phiếm hồng.
“Trước khi hạ phóng, cha anh đã nhìn ra tình huống không ổn, liền lấy tất cả tiền tiết kiệm trong nhà đưa cho anh và đem anh đến ở nhờ nhà chú họ. Ba cũng đã gửi chỗ bọn họ 300 đồng để giúp chăm sóc ăn uống cho anh. Sau này nhà chú họ cần một người phải xuống nông thôn, anh là thay thế con trai chú họ tới đây.” Tần Trạch Dương kể lại, anh cũng không biết Lâm Lâm có thể vì thân phận của anh mà có tị hiềm hay không, nhưng anh không muốn giấu cô.
Lâm Lâm không nghĩ tới mọi chuyện lại là như vậy, cảm nhận được sự bất an của anh cô bỗng thấy đau lòng. Cô nhìn thấy những người phía trước đã đi qua chỗ ngoặt, liền dừng lại bước chân, duỗi tay ôm lấy Tần Trạch Dương, nhón mũi chân hôn lên gương mặt anh.
“Trước mắt chúng ta có thế gửi ít đồ vật cho ba mẹ, tin tưởng em, những ngày khó khăn sẽ không còn lâu nữa.” Lâm Lâm ôn nhu trấn an anh.
Cảm nhận được sự mềm mại lướt qua trên mặt, lại nghe được lời Lâm Lâm nói, cảm giác trái tim khô cằn của Tần Trạch Dương bỗng có một dòng nước ấm dũng mãnh tiến vào. Cô không có vì thân phận của anh mà ghét bỏ, cô đang đau lòng cho anh. Tần Trạch Dương đè lại thân thể mềm mại đang muốn rời đi, dùng sức ôm cô thật chặt. Dường như muốn đem cô dung hợp vào trong thân thể mình, hai khối thân thể chặt chẽ dán sát vào nhau, không có một tia khe hở. Một lúc sau, anh nâng mặt cô lên, ở trên môi cô ấn xuống một nụ hôn thật nhẹ.
Lâm Lâm đi tới ruộng nước mà độ ấm trên mặt cũng chưa có giảm xuống. Nhớ tới cảm giác vừa rồi trái tim vừa có chút thẹn thùng, lại có pha lẫn sự hạnh phúc. Khoé môi không nhịn được cong lên.
“A, bắt được thêm một con rồi.” Tiếng anh trai của Vu Kim Phượng vang lên, vận khí của hắn không tồi, đã bắt được năm sáu con lươn.
“Chị Lâm Lâm, tới đây bắt lươn đi.” Vu Kim Phượng vẫy vẫy gọi cô.
“Bắt như thế nào?” Cô cũng không hiểu cách thức bắt lươn a.
“Chị nhìn đây này, lươn thường nằm sát ở mép ruộng, cảm thấy nước động động là chỗ đó có nhiều lươn nhất.” Vu Kim Phượng truyền thụ lại kinh nghiệm của mình.
“Ân.” Lâm Lâm tập trung lắng nghe và quan sát. Chỉ một chốc lát sau cô cũng bắt đầu tham gia hoạt động bắt lươn.
Tìm được rồi! Lâm Lâm ngừng thở, chậm rãi tới gần, chính là lúc này, đôi tay cô nhanh chóng chụp tới, kẹp được trúng thân mình lươn.
“Tôi bắt được một con rồi, ha ha ha.” Lâm Lâm lần đầu cảm nhận được niềm vui sướиɠ ở nông thôn.
Sau khi bắt được lươn, cảm giác của Lâm Lâm ngày càng thuần thục. Sau đó liên tiếp bắt được thêm ba con nữa.
“Chị là tay chụp lươn hay sao? Như thế nào một lúc đã bắt được nhiều như vậy.” Vu Kim Phượng Không thể tin được.
“Đó là do chị có thiên phú dị bẩm, em học không được.” Lâm Lâm đắc ý nói.
“Thiên phụ bột bánh, đó là gì?” Vu Kim Phượng nghi hoặc.
Tần Trạch Dương nhướng mày nhìn Lâm Lâm, cách nói chuyện như thế này không giống như một cô gái ở nông thôn, trình độ học vấn không quá cao có thể nói ra được.
“Ý tứ chính là rất lợi hại.” Tần Trạch Dương giải thích cho Vu Kim Phượng.
“Hai người còn chưa có kết hôn đâu, liền bắt đầu nói ám hiệu?”
“Không không không, đó là chị nói bậy.” Lâm Lâm cũng cảm giác được ánh mắt của Tần Trạch Dương, cô có chút chột dạ.
Sau hơn một tiếng mọi người đều đã có thành quả riêng, lúc này mới kết thúc hoạt động, ai về nhà nấy.