Chương 13: Đồng Hồ Mới

“Mẹ, con cũng không phải là cố tình đi, là có chút chuyện trùng hợp nên mới tới đó.” Lâm Lâm giải thích.

“Được rồi, chợ đen lần sau đừng có đi nữa, nơi đó không tốt. Con mua thịt sao lại có nhiều thịt nạc như vậy, khẳng định là người bán thấy con trẻ tuổi nên lừa con rồi. Con phải nhớ kỹ, mua thịt nhiều mỡ mới tốt, chỗ thịt này đúng là hố các con rồi.” Mẹ Lâm vừa càu nhàu vừa cắt ra một nửa miếng thịt cất vào tủ bát giữ lại để ướp muối ăn dần.

Lâm Lâm có chút chột dạ, là chính cô muốn ăn thịt nạc, cùng người bán thịt không có quan hệ gì.

“Mẹ, có ít thịt như vậy để lại nấu hết một bữa ăn đi, không cần giữ lại.” Lâm Lâm nhìn miếng thịt còn lại, như này chia ra cho cả nhà thì mỗi người được mấy miếng a.

“Còn muốn ăn thịt no, giải cơn thèm là được rồi.” Mẹ Lâm giáo huấn Lâm Lâm.

“Mẹ thấy hai đứa xách về mấy túi đồ, mua được những gì vậy?” Mẹ Lâm hỏi tiếp.

“Là một ít vải Tần Trạch Dương mua cho con may quần áo, còn mấy túi điểm tâm là anh ấy mua cho cả nhà ăn.”

“Ừ, cũng coi như hắn có lòng.” Lâm Lâm gật đầu nói.

Chờ mọi người trong nhà đi làm về, liền dọn cơm lên bàn. Bữa cơm này ai ai cũng thoả mãn, đã rất lâu rồi không được nếm qua vị của thịt, muốn ăn cũng phải chờ đến chia thịt sau vụ thu. Chính như bà chị dâu cả Lý Đình Trân bình thường hay khó ở, biết thịt và điểm tâm do Lâm Lâm và hôn phu của cô mua về cũng không dám bắt bẻ gì chuyện hôm nay cô không đi làm.

Sau khi cơm nước xong, mọi người ngồi một lúc liền đi nghỉ ngơi. Ở thời đại này cũng không có cái gì giải trí, thức đêm thì lại sợ tốn kém dầu. Hôm nay đi đường xa, Lâm Lâm cũng tính lên giường đi ngủ sớm một chút, đang nằm liền nghe thấy ngoài cửa truyền đến âm thanh ồn ào, náo nhiệt.

Lâm Lâm tò mò thức dậy đi ra khỏi sân, nhìn thấy Tần Trạch Dương cũng đang ở nơi đó cùng một đám thanh niên trí thức. Thấy cả Vu Kim Phượng cùng anh trai của cô.

“Chị Lâm Lâm, chúng ta đi bắt lươn đi.” Vu Kim Phượng nhìn thấy cô liền hưng phấn gọi.

Hoá ra là mọi người tổ chức đi bắt lươn buổi tối, cũng coi như là hoạt động giải trí về đêm sau một ngày làm việc vất vả. Cô cũng từng biết chuyện này qua ký ức của nguyên chủ, nhưng bản thân cô lại chưa từng trải nghiệm qua, cũng muốn trực tiếp kiến thức một chút.

“Ừ, cùng đi.” Lâm Lâm đi đến trước mặt bọn họ.



Lâm Lâm nhìn thời gian, cô cảm nhận được rất rõ có đồng thực sự rất thuận tiện. Hiện tại mới có hơn 7 giờ rưỡi, thời gian vẫn còn sớm.

Vu Kim Phượng tinh mắt, thấy cổ tay Lâm Lâm có đồng hồ: “A a a, chị Lâm Lâm, chị mua đồng hồ khi nào vậy? Có đắt không? Thời điểm Hạ Lan Hoa kết hôn có mua một chiếc đồng hồ mà hận không thể cho toàn thôn đều biết, mỗi ngày ra ngoài đều khoe, chị cũng mua đồng hồ sao một chút động tĩnh đều không có a.”

Hạ Lan Hoa là chị họ của nữ chính Hạ Lan Anh, gả cho một công nhân xưởng thép. Khi kết hôn nhà trai mua cho cô ta một chiếc đồng hồ Thượng Hải, làm cho toàn bộ các cô gái chưa được gả trong thôn đều hâm mộ.

Lời của Vu Kim Phượng hấp dẫn đông đảo tầm mắt.

“Thật sự này, Lâm Lâm mua đồng hồ lúc nào vậy?”

“Nhìn không ra Lâm Lâm lại rất có tiền a.”

Mẹ Lâm nghe thấy vậy cũng lại chỗ con gái kéo cô qua một bên thấp giọng dò hỏi.

“Đây là Tần Trạch Dương mua, nói là sính lễ cho con.” Lâm Lâm cười khẽ đáp, người xung quanh đang tập trung vào cô nên đều nghe rõ. Tầm mắt mọi người nhanh chóng tập trung lên Tần Trạch Dương.

Tần Trạch Dương dáng vẻ bình tĩnh, vẫn thẳng tắp đứng ở đó.

“Hắn có nhiều tiền như vậy?” Mẹ Lâm nhìn về phía Tần Trạch Dương đôi mắt sáng lên, còn kéo Lâm Lâm ý bảo cô nói nhỏ một chút. Hôm nay nghe con gái nói Tần Trạch Dương mua vải may quần áo cho cô, mẹ Lâm cũng không để ý nhiều, mặc dù thấy anh có tâm với con gái nhưng tiền mua vải cũng chỉ mấy đồng. Nhưng đồng hồ thì lại không giống, phải mất bao nhiêu tiền mới mua được a, không nghĩ tới con rể tương lai lại có điều kiện như vậy.

“Đây là trong nhà biết tôi muốn cùng Lâm Lâm kết hôn, cố ý gửi lại đây làm sính lễ.” Tần Trạch Dương tiếng nói trầm thấp đáp.

Mẹ Lâm cũng nghe thấy, nháy mắt mặt mày liền hớn hở, còn oán trách liếc Lâm Lâm một cái, việc lớn như vậy mà cũng không nói cho bà biết. Đây chứng tỏ gia đình nhà Tần Trạch Dương cũng rất hài lòng với con gái bọn họ đấy.

“Được rồi, mọi người nhanh đi thôi, lươn đều xuất động rồi.” Không biết là ai kêu gào một tiếng. Mọi người thu hồi lại vẻ bát quái, chia thành tốp mỗi tốp mang theo đèn dầu hoặc ai có đèn pin thì dùng đèn pin.