Bà Hàn nói một hồi, đôi mắt cũng loé sáng. Bà tràn ngập hy vọng mà nói thầm một mình: “Chỉ cần gắn bó thân mật, lại tiếp xúc nhiều một chút, cô ấy sẽ biết Ái Quốc nhà ta rất tốt, nói không chừng còn đặt nó vào mắt xanh của mình cũng nên, dù sao thử xem một chút cũng chẳng hại gì. Ừm. Cứ như vậy đi, tới Tết Trung Thu sẽ mời Tiểu Tô lại đây cùng người trong nhà ăn một bữa cơm. Tội nghiệp cô gái nhỏ, một thân một mình rời nhà đến địa phương xa như vậy, không có họ hàng thân thích ở bên cạnh, vừa lúc đến nhà mình ăn một bữa cơm. Lại nói, người ta cho nhà chúng ta cơ hội kiếm tiền như vậy, để cảm ơn, mời cô ấy ăn một bữa cơm cũng là chuyện nên làm thôi mà.”
Bà Hàn càng nói thầm càng cảm thấy ý tưởng này của mình rất tốt. Bà cười vui vẻ, hai mắt cũng cong cong lại như hình lưỡi liềm.
Sau đó bà thật cẩn thận cất bánh trung thu đi, lúc này mới tắt đèn đi ngủ, trong mộng khóe miệng của bà vẫn mang theo nụ cười thoả mãn.
Ngày hôm sau Hàn Ái Dân lại đi một chuyến tới những gia đình trong khu nhà của xưởng dệt. Hơn nữa, cậu không chỉ mang bánh trung thu đi bán, còn thu được thật nhiều những đơn đặt hàng bánh trung thu mới.
Hàn Ái Dân đã được học mấy năm tiểu học, dĩ nhiên sẽ thành thạo vài phép tính cơ bản, cậu đã nhớ kỹ số lượng đặt hàng từng loại bánh trung thu trong đầu, để sau khi trở về, sẽ bàn giao lại cho Tô Nguyệt.
Tô Nguyệt cứ dựa theo những con số cậu báo cho, lại vội vàng làm thêm không ít bánh trung thu, tiếp theo lại giao cho cậu mang đi bán.
Cứ như vậy bận rộn tới năm sáu ngày sau, cuối cùng trước Tết Trung Thu một ngày, vụ làm ăn này cũng chính thức kết thúc.
Tô Nguyệt tính toán một chút. Mấy ngày nay bán bánh trung thu tổng cộng thu được hơn ba mươi tấm phiếu, cộng thêm ba mươi hai khối và bảy mao tiền, trừ bỏ chi phí còn một phần đưa cho Lý Tiểu Thanh và Hàn Ái Dân, phần tiền lời của cô là hơn mười lăm khối, cộng thêm rất nhiều phiếu dầu, phiếu gạo phiếu lương thực phụ linh tinh, quả thực là được mùa.
Tô Nguyệt vui sướиɠ hài lòng, rốt cuộc cô đã kiếm được tiền, không còn nghèo rớt mồng tơi như lúc mới tới đây nữa.
Khiến cho cô càng thêm vui vẻ, chính là trong khoảng thời gian này cô vẫn luôn bớt thời gian ra để làm những món ăn ngon, cải thiện sinh hoạt, vì vậy cũng kiếm được thêm mười mấy điểm tích luỹ nữa.
Ngay thời điểm Tô Nguyệt đang rạo rực vui mừng ngồi đếm tiền, thì người nhà họ Hàn cũng đang rạo rực vui mừng mà đếm tiền.
Lần này Hàn Ái Dân được chia cho tổng cộng hơn năm khối tiền và vài tấm phiếu, đây chính là một số tiền lớn, đủ cho người một nhà bọn họ dùng thật lâu.
Vợ Hàn Lão Nhị nói: “Có những thứ này, lương thực trong nhà nếu thiếu cũng có thể mua bổ sung vào. Người nhà chúng ta nhiều, hàng năm đều hết đồ ăn trước khi được chia lương thực. Hiện giờ thì vui rồi, có thể dư tiền để mua một chút lương thực, như vậy mọi người không còn đói bụng nữa.”
Người nhà họ Hàn nhiều, những đứa nhỏ không thể kiếm công điểm cũng nhiều. Những năm trước, dù người một nhà đều ra đồng làm việc nhưng vẫn không kiếm đủ lương thực cho người nhà mình ăn cơm no, vẫn phải dựa vào tiền lương của Hàn Ái Quốc tới gồng gánh sinh hoạt hàng ngày.
Hiện tại anh bị thương, không thể công tác ở bộ đội, tự nhiên tiền trợ cấp mỗi tháng không còn nữa, cuộc sống trong nhà lập tức trở nên khó khăn hơn.
Cũng may hiện tại có Hàn Ái Dân đi bán thức ăn thu được tiền, điều này làm cho tất cả mọi người trong nhà đều vui vẻ ra mặt.
Hàn lão nhị nói: “Lần này ít nhiều cũng nhờ có thanh niên trí thức Tô cho nhà chúng ta một cơ hội kiếm tiền, nếu không có cô ấy, nhà của chúng ta làm sao kiếm được nhiều tiền như vậy.”
Hàn Lão Tam cũng phụ họa: “Đúng vậy, chúng ta phải cảm ơn thanh niên trí thức Tô mới được.”