Chương 39

Nhưng mà nơi này lại là một vùng nông thôn, xung quanh chỗ cô ở không có hoa đào thích hợp. Trong thời đại các gia đình ăn không đủ no mặc không đủ ấm này, ai ai cũng vội làm ăn, làm gì có người nào trồng hoa quanh nhà để hưởng thụ sự thư giãn thoải mái cơ chứ.

Coong coong.

Leng keng.

Cạch cạch.

Vài âm thanh muôi nồi va chạm đảo trà thơm vang lên, khuôn mặt nhỏ mềm mại trắng nõn xinh đẹp của tiểu hoa đào tinh đã bắt đầu thấm mồ hôi, vài giọt mồ hôi trong suốt nhỏ xuống, nhanh chóng lăn đến cần cổ trắng ngần mảnh khảnh, hấp dẫn khó tả thành lời.

Nhưng tinh luyện rồi lại tinh luyện, gương mắt nhỏ trắng nõn kia càng lúc càng tái nhợt, trong l*иg ngực như có gì đó đang cuồn cuộn dâng lên, cô vội vàng lùi khỏi bếp muốn nôn thốc nôn tháo.

Diệp Mạn Tinh chỉ cảm thấy cổ họng vô cùng khó chịu, đôi môi màu anh đào lúc này đã mất đi sắc màu vốn có, thoạt nhìn qua quả thật đáng thương vô cùng.

“Thím ba, thím không sao chứ?”

Hôm nay Đại Nha được nghỉ nên đã nhận làm toàn bộ việc nhà, chủ động châm lửa nhóm bếp. Vừa lúc ngẩng đầu lên, trông thấy sắc mặt Diệp Mạn Tinh tái nhợt, cô ấy vội vàng lên tiếng hỏi.

Bình thường Diệp Mạn Tinh cũng rất yếu ớt, chỉ cần hơi không thoải mái là sẽ biểu hiện ra bên ngoài ngay.

“Không có việc gì đâu, Tử Hàm à, mau đi xem xem bà nội đã trở lại chưa.”

Cũng may cảm giác không thoải mái chỉ xuất hiện thoáng qua, thân thể Diệp Mạn Tinh yếu đuối quá, mà không gian mỹ thực, không gian chứa quần áo tơ lụa mềm mại tùy thân của cô cũng không có ở nơi này.

Thân thể quá yếu đuối nên thỉnh thoảng cảm thấy không thoải mái cũng là chuyện quá bình thường. Diệp Mạn Tinh hoàn toàn không để chuyện đó ở lại trong lòng.

Vừa lúc bà nội Tống bê nguyên liệu nấu ăn đã rửa sạch xong đi vào, Diệp Mạn Tinh thuận tiện xào thêm vài món ăn nữa.

Cải trắng xào miến, cải trắng xào trứng gà, cải trắng xào không...

Mặc dù cày bừa vụ xuân không có thịt để ăn, nhưng Diệp Mạn Tinh rất giỏi nấu nướng vẫn có thể phát huy hương vị đồ ăn đến mức tối đa. Mùi dầu xào, mùi đồ ăn, mùi cay nồng lập tức lan tỏa ra khắp các căn phòng trong khu nhà ở.

Đại Nha oa một tiếng, nuốt nuốt nước miếng, hai mắt lập tức sáng bừng lên: “Thơm quá đi à!”

Bà nội Tống bê thức ăn tới, đôi mắt trên gương mặt đầy nếp nhăn sáng như sao, bà ấy cười cười trêu ghẹo: “Tay nghề của Tinh Tinh tốt thật đấy, cưới được cháu vào nhà, anh ba nhà bà xem như kiếm được của hời rồi.”

Gian phòng bên ngoài, mọi người mới làm xong công việc vừa về đến nhà, mùi hương thức ăn đã xông ngay vào mũi, khiến bụng ai nấy đều kêu vang, cơn thèm ăn bắt đầu bị gọi dậy.