Chương 38

Theo lệnh điều động trước đó, lẽ ra Tống Văn Cảnh phải được chuyển đến thuộc cấp dưới của phó sư đoàn trưởng Chu ở thành phố, vì vậy đơn đăng ký kết hôn đương nhiên được gửi đến đó để phê duyệt.

Nhưng gia đình họ đã chuẩn bị sẵn, đương nhiên là chấp thuận cho con gái và con rể, ai biết Tống Văn Cảnh dù tương lai xán lạn cũng không cần, chỉ nhất định muốn có trách nhiệm với người vợ ở quê nhà.

Đúng vậy, ai có thể nghĩ đến điều đó chứ?

Chỉ cần mọi người không mù cũng có thể nhìn ra, lấy Đoàn Hoa từ đoàn văn công còn tốt hơn nhiều so với cưới một người vợ ở quê không giúp được gì cho anh cả?

Thật bướng bỉnh.

Thậm chí không ít người ở sau lưng cười nhạo đâu, chỉ chờ xem Tống Văn Cảnh khi nào sẽ hối hận?

Những người trẻ tuổi luôn cho rằng mình có thể chinh phục thế giới, nhưng sau khi bị xã hội vùi dập sẽ ngoan ngoãn biết thế nào là tương trợ, cái gì mới quan trọng với mình.Vừa lúc thôn Tống gia đang cày bừa cho vụ xuân, toàn bộ đại đội đều bận rộn chăm lo cày bừa dưới ruộng.

Trong gia đình nhà họ Tống, từ ông nội Tống đến mẹ Tống, ngay cả chú em Tống Văn Lâm cũng đang bận rộn cho vụ mùa.

Diệp Mạn Tinh đi đào lạch nước, da thịt trắng nõn bị lớp vải của bộ đồ lao động cọ xát xước da, mụn nước trên đôi chân trắng trẻo xinh đẹp cứ nổi rồi xẹp, xẹp rồi lại nổi.

Thậm chí đến cuối cùng cô còn té xỉu vì bị dị ứng, chuyện này đã làm cho cả gia đình nhà họ Tống hoảng sợ mất rồi.

Ông nội Tống cũng rất hoang mang với thân thể yếu ớt này của cô, cuối cùng cho dù nói thế nào cũng không cho phép cô xuống ruộng làm việc nữa, chỉ bảo cô ở nhà chờ Tống Văn Cảnh về đón cô đi theo quân đội thôi.

Cả nhà đều bận rộn ngược xuôi, làm đủ mọi việc, còn Diệp Mạn Tinh, ngay từ ngày thứ hai sau khi vào cửa cô đã được ông nội miễn cho một năm không phải làm việc nhà.

Nhưng bây giờ là lúc nào cơ chứ?

Vào thời điểm hiện giờ, đến ngay cả bà nội Tống cũng phải ra tay chăm lo ngày ba bữa cơm, thế là Diệp Mạn Tinh lại tiếp tục phát huy tay nghề cũ, theo chân bà nội nấu cơm cho cả nhà.

Bà nội Tống đến mảnh ruộng riêng của gia đình hái rau, Diệp Mạn Tinh nhân cơ hội tinh luyện lại trà hoa thêm lần nữa.

Mùa xuân trăm hoa đua nở, nào là hoa đào hoa lê, nào là đỗ quyên sơn trà.

Thứ mà hoa đào tinh muốn tìm nhất chính là hoa đào, mùa hoa của hoa đào tập trung trong khoảng tháng hai đến tháng tư, ở địa phương mà cô từng sinh sống trong quá khứ, vào tiết trời này hoa đào hồng nhạt đã nở phủ đầy núi đồi.

Cô muốn tinh luyện chút trà hoa đào, thứ này tinh luyện không khó, mà tinh luyện xong rồi thì thân thể của cô cũng sẽ không còn thiếu trà hoa đào để uống nữa.