Chương 16: Không Thể Che Chở Cho Nhiều Người

Chương 16: Không Thể Che Chở Cho Nhiều Người

Hoa Đào Tinh:...? Mẹ cô rốt cuộc có bao nhiêu bộ lọc, mà cảm thấy con gái mình chịu ủy khuất?

"Mẹ, chuyện công tác của anh hai, con có an bài."

Dừng một chút, cô lại đưa trà hoa lài đã chuẩn bị sẵn, và một phong bì màu vàng qua: "Về phần Văn Cảnh sắp xếp công việc cho anh hai, thứ nhất, Văn Cảnh không phải con cái nhà họ Diệp, cho dù là con cái nhà họ Diệp cũng không có nghĩa vụ phải sắp xếp công việc cho anh hai. "

Cô cũng mặc kệ sắc mặt khó coi của bà Diệp, lại nói: "Mẹ, mẹ nuôi con, không phải nuôi Văn Cảnh."

“Hơn nữa, quân nhân bảo vệ quốc gia, bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng trên chiến trường, làm một người vợ, không thể vì chuyện an bài công tác cho anh em nhà mẹ đẻ mà làm anh ấy phân tâm."

“Thứ nhất, anh ấy xa quê, chuyện ở quê thật sự ngoài tầm tay. Thứ hai, anh ấy cũng không có tư cách tùy tiện lạm dụng quyền lợi!"

"Con mới gả qua chưa được bao lâu đã chĩa khuỷu tay ra ngoài rồi?" Mẹ Diệp căn bản không nghe cô nói, chỉ là càng nghe sắc mặt càng khó coi.

Bàn tay nắm chén men đến trắng bệch, nghĩ lại, bà cũng biết rằng lý do của mình không thể biện minh được.

Nhưng hiện trạng của Diệp gia, nhất định phải bắt lấy một cái gì đó để mở một con đường sống.

"Nhưng ba con bị liệt, cho dù con không gả tới đây, tóm lại bởi vì Tống gia mà liệt, vậy tìm việc làm cho anh hai con thì làm sao vậy?"

Mẹ Diệp bị con gái nói một trận vừa ủy khuất vừa thống khổ, cuối cùng nước mắt cố nén trong nháy mắt đã vỡ đê.

Ông Diệp bị liệt, hai vợ chồng thằng cả bị chuyển xuống nông trường, bà phải chăm sóc cháu trai cháu gái, lại bị con cái không nghe lời giày vò đến trái tim bị lao lực quá độ.

Hoa Đào Tinh hoàn toàn không lường trước được cảnh tượng này: "Mẹ..."

Cô tìm một hồi lâu mới tìm được giấy lau trong phòng, đưa cho mẹ Diệp lau nước mắt.

Còn vỗ lưng chờ cho bà ấy hòa hoãn lại, thật lâu sau mới nói: "Ba có thể khỏe lại."

Cô cảm nhận được sự căng thẳng sắp đến bờ vực sụp đổ của bà Diệp khi cha Diệp bị liệt.

Hoa Đào Tinh trời sinh đã yêu thích tự do, không thích loại cảm xúc sắp sụp đổ này, cô biết cha Diệp có thể khỏe lại.

Chỉ cần cô có thể mở ra không gian, sẽ dùng bản thể gỗ đào nhỏ một giọt máu cho ông ấy, sẽ chữa được bệnh.

Bà Diệp choáng váng, giọng nói bén nhọn không thể tin hỏi: "Đó là bị liệt... Con đang mơ à?"

Diệp Mạn Tinh cân nhắc một phen, cũng không nói quá khẳng định: "Văn Cảnh lần này trở về, đã nói rồi, chờ quay về bên kia sẽ đến bệnh viện bộ đội hỏi lãnh đạo, xem chân ba có chuyển biến hay không, tóm lại những bệnh viện lớn ở thủ đô, còn có hy vọng."

“Mẹ cũng đừng lo lắng trong khoảng thời gian này không có ai chăm sóc ba... Có con và anh hai thay phiên nhau trở về chiếu cố ông ấy, cho đến khi ông ấy khỏe mạnh mới thôi."

Giọng nói mềm mại, tinh tế của cô giống như được tiếp thêm sức mạnh. Trong nháy mắt mẹ Diệp cảm thấy khóe mắt nóng lên, nhưng rất nhanh lại bị bà đè xuống, thanh âm tràn ngập sắc bén: "Con chỉ biết lý thuyết suông, con lấy chồng rồi có thể về nhà sao? Anh hai con không đi làm không kiếm được tiền, trong nhà ăn gì?"

Đại khái là khóc đủ rồi, giọng của bà còn có hai phần khàn khàn, cuối cùng dường như lại lộ ra quyết tuyệt: "Tinh Tinh..., hôm nay mẹ cũng nói thật với con, Tống Văn Cảnh nó không quan tâm con gái mẹ, không muốn an bài công tác cho anh hai con thì thôi."

Hoa Đào Tinh vừa nghe đến đây mặt mày giật giật, trái tim nhỏ đập thình thịch, cô luôn cảm thấy có chuyện ngoài ý muốn không ngừng tới gần, chợt nghe mẹ Diệp bình thản nổ ra một tiếng sấm sét:

"Hiện tại con chuẩn bị ly hôn với hắn đi..., hai ngày nay có người tìm mẹ, nói chỉ cần con ly hôn không gả cũng được, đối phương vẫn nguyện ý sắp xếp công tác cho anh hai con!"

Tống Văn Lâm vừa về nhà đã nghe được tin tức kinh thiên động thiên: ...? Hắn nghe được tin gì vậy?

*

Văn phòng chính ủy, chính ủy đau đầu nhìn Tống Văn Cảnh đang đứng trong phòng.

Hắn đi tới đi lui, có chút bất đắc dĩ nói: "Cậu nói xem... Lần điều lệnh này, là đối phương nói điều qua đấy, cậu hết lần này tới lần khác lại đắc tội con gái hắn, cậu có thể lấy được cái gì tốt?"

"Hoa khôi đoàn văn công này bộ dạng xinh đẹp, chỉ là hơi kiêu căng một chút, nhưng đối phương thật sự thích cậu, tính cách kiêu căng đã thay đổi không ít, cậu..." Chính ủy nhìn gương mặt lạnh lùng sắc bén của hắn, mềm giọng nói: "Cậu không thể xử lý nhẹ một chút sao, nhất định phải nói nặng như vậy, khiến cho cả bộ đội đều biết?"

Tống Văn Cảnh đứng trong phòng, đầu sắp chạm vào đèn điện trong phòng, nghe vậy cũng chỉ kiên định nói: "Chính ủy. Tôi đã kết hôn."

Chính ủy im lặng: "Tôi biết cậu đã kết hôn, sao cậu lại không biết cách xử sự vậy? Cậu có biết đối phương có bao nhiêu thế lực không?”

Hắn đã nhắc tới đây, lại nghe giọng nói như băng của đối phương: "Chính ủy. Chính là bởi vì đối phương nhiều quan hệ, ở bộ đội có ảnh hưởng lớn tôi mới phải giải thích rõ ràng."

“Không giải thích rõ ràng, sau này vợ tôi đến tùy quân, ai tin cô ấy vô tội?” Tống Văn Cảnh nói: "Trái tim tôi một nửa cho tổ quốc, nửa còn lại không chứa được quá nhiều chuyện, cũng không thể che chở cho nhiều người!”