Chương 40

“Chỗ thịt này bán thế nào?” Bà ta nhỏ giọng, thành thạo mở nắp giỏ tre ra, bắt đầu xem xét. Vừa nhìn xong, bà ta không ngậm được miệng. Ôi chao, nhiều thịt quá này!

“Không có phiếu mua thịt thì hai tệ rưỡi nửa cân, có thì một tệ tám nửa cân.”

Hiện tại giá thịt lợn là bảy, tám hào nửa cân, so với cái này thì rẻ hơn nhiều. Nhưng có một vấn đề, đó là không có hàng. Các thôn dân có nhiệm vụ là nuôi lợn, tuy nhiên ngoại trừ một phần nhỏ cung cấp bên ngoài, còn lại đều mang chi viện xây dựng quốc gia, tức là đưa đến những nơi cần chúng nhất. Ví dụ như quân đội.

Không thể để mọi người ở trước mặt vì bạn mà đổ mồ hôi và máu, thậm chí một miếng thịt lợn cũng không được ăn. Điều này làm cho rất nhiều công nhân có tiền có phiếu, nhưng đi đến nơi bán thịt lợn cũng không mua được thịt.

“Giá này đắt quá.” Bác gái nói xong, tiện xem miếng nào hợp với ý mình hơn.

Đắt nhưng bây giờ sắp đến Tết rồi, giá thịt tăng cao, bình thường giá thịt cao nhất ở chợ đen là hai tệ. Bây giờ đã tăng lên hai tệ rưỡi. Bà ta có thể chấp nhận được, chẳng qua, bà ta lật đi lật lại một hồi: “Chỗ thịt này sao ít mỡ quá vậy?”

“Đây là thịt lợn rừng, thịt thơm lại ít mỡ, bác đừng mặc cả. Chỗ thịt này lúc cháu cắt thì đã cân lên rồi. Bên này, một miếng một cân, còn bên này một miếng nửa cân. Nếu bác không có phiếu mua thịt, thì dùng phiếu khác cũng được, phiếu công nghiệp, lương thực hay bột sữa đều đổi được.” Ai đến cô cũng không có ý từ chối.

Bác gái lập tức lấy ra một chiếc túi vải nhỏ, đưa cho Tô Hồi một chút tiền sau đó mua một cân rưỡi thịt.

“Cháu có còn ở đây nữa không? Bác đi gọi thêm người tới đây.” Bà ta không mang nhiều tiền trong người, muốn về lấy thêm. Nhà bà ta có chỗ này là đủ rồi nhưng còn nhà mẹ đẻ của bà ta.

“Cháu đứng đây đợi bác một lát nhưng nếu lâu quá thì cháu sẽ đi.”

Bác gái bảo đảm: “Bác chắc chắn sẽ quay lại nhanh thôi, nhà bác ở ngay đằng trước mặt, đợi bác chút!”

Bác gái này rời đi rất nhanh, thật sự rất nhanh. Chưa đến mười phút, 7 - 8 người như ong vỡ tổ chạy tới, đằng xa còn có hai ông bà lão đứng canh chừng.

Có thể nói là rất thuần thục.

Giỏ của Tô Hồi nặng gần 25 cân, toàn thịt là thịt. 7 - 8 người không thể mua hết ngay lập tức. Nhưng sau khi quay về, họ gọi thêm rất nhiều người tới. Vả lại họ rất hiểu sách lược, mọi người sẽ không như ong vỡ tổ tới tìm cô, mà đợi người khác đi rồi thì người tiếp theo đến, luôn luôn có người đứng canh tại cửa ra vào và ngã tư đường.

Mọi người đều hiểu tình trạng lúc này.

Ở đây không hổ là lớp con em nhà máy, sức tiêu phí đáng kinh ngạc, chỉ một lúc, giỏ của Tô Hồi đã trống rỗng. Vẫn còn có người vội vàng chạy đến, thấy vậy có chút tiếc nuối, hỏi cô: “Người anh em này, còn nữa không vậy?”

Tô Hồi đưa ra câu trả lời không chắc chắn: “Tôi cũng không biết nữa, nếu có thì tôi sẽ lại tới.”

Cô rời đi rất nhanh, những người khác cũng nhanh chóng tản ra không còn một ai.

Tô Hồi lại thay một bộ quần áo khác, trên mặt tô đen hơn một chút, lại đè giọng xuống một chút, như vậy nhìn thoáng qua sẽ khác với người lúc nãy.

Vẫn là cô nhưng đi tới nhà máy, nhà máy dệt khác.

Ở đây, Tô Hồi đưa ra lời mời rằng cô có thể lấy hàng đổi hàng, có thể dùng vải, bông hay phiếu vải đều được. Cô đang xem xét giá cả tương tự đối với thịt.