Chương 39

Từ đằng xa nghe thấy tiếng động lớn như vậy, trong nháy mắt, mắt Tô Hồi sáng lên.

Có thể không thèm để ý đến động tĩnh của mình mà ngông nghênh xuất hiện, chỉ có thể là bá chủ ở đây.

Mà bá chủ ở đây, theo quan sát của cô, là một con lợn rừng có hàm răng nanh hung tợn, còn có lớp áo giáp rất dày làm từ bùn.

Quả nhiên, một đàn lợn rừng xuất hiện, một con tầm hơn 100 cân, theo sau là bốn con lợn rừng cỡ vừa, giẫm nát bụi cỏ hiện ra.

Tô Hồi nắm chắc dao chẻ củi trong tay.

Tất nhiên dao chẻ củi này không tốt bằng thanh bảo kiếm của cô, chém sắt như bùn, nhưng đối với lũ lợn rừng này, thế là đủ rồi.

Đối với những người dân thường mà nói, lợn rừng thật sự rất nguy hiểm, chỉ có tăng thêm sức lao động, cầm thêm vũ khí mới dám đấu với chúng.

Tô Hồi có sự trợ giúp của thần thức, thể lực tuyệt đối không thua gì đàn ông, lại có kinh nghiệm đánh quái, bỏ chút sức lực, khéo léo sử dụng vài tảng đá và cây to, cô đã thành công thu hoạch được năm con lợn rừng.

Thêm một hai trăm cân thịt, cuối cùng Tô Hồi cũng hài lòng.

Cô lén mang thỏ và nai về nhà, Trương Bảo Quốc thấy vậy, hai mắt sáng lên. Cuối cùng cậu bé cũng hiểu được đồ tốt mà mẹ mình mang về đến từ đâu, thì ra mẹ cậu bé lợi hại như vậy!

Cậu bé không chút sợ hãi, chỉ có hào hứng, gương mặt hồ hởi nói: “Mẹ, để con giúp mẹ.”

Tô Hồi không cho cậu bé giúp đỡ, giao cho cậu bé một nhiệm vụ: “Để mẹ làm được rồi, con chịu trách nhiệm nói với em con, cái này không được hé răng ra ngoài dù chỉ nửa lời. Ông bà nội, ông bà ngoại hay là ai cũng không được kể. Nếu nói ra thì sẽ không còn là của chúng ta nữa, con hiểu chưa?”

Gương mặt nhỏ của Trương Bảo Quốc trở lên nghiêm túc: “Con hiểu rồi ạ!”

Tô Hồi thuần thục giải quyết những con mồi. Khi còn ở thế giới tu chân, cô có thể tu đến Trúc Cơ, không phải luôn ở trong tháp ngà. Cô còn sinh tồn nơi hoang dã, rất quen thuộc với yêu thú hay hung thú.

Cô gϊếŧ cả thỏ và con nai chỉ bằng một đoạn tre, da lông vẫn còn nguyên vẹn, nhưng nếu muốn làm gì đó thì cần phải xử lý da của chúng. Tô Hồi không có kinh nghiệm về việc này, cô hoàn toàn không biết bắt đầu từ đâu nên đành gác lại một bên.

Cô nhanh chóng xử lý ổn thỏa những chuyện này rồi “xẻ thịt” con lợn rừng lớn đó trong không gian nhỏ.

Thịt lợn rừng không thể ngon bằng lợn nhà, nó có phần dai hơn, nạc hơn, nhưng vẫn là loại thịt được nhiều người ưa chuộng.

Tô Hồi để lại một phần, còn toàn bộ những phần còn lại cô chia thành các miếng thịt lớn bằng nhau để thuận tiện bán hàng.

Sau khi Tô Hồi làm xong chuyện, nhìn sắc trời, xách giỏ tre lên đường. Đi được nửa đường thấy không một bóng người, cô gấp rút thay một bộ đồ, khuôn mặt cũng sửa lại, dáng vẻ này trông giống hệt đàn ông. Vẫn giống như cũ, cô để diện mạo khiến người đi đường nhìn thoáng qua cũng không nhớ nổi cô trông thế nào.

Thay vì tới chợ đen, cô đi đến khu nhà máy. Ở đó là nhà ở công xưởng phân cho công nhân, tất cả công nhân nhà máy đều tập trung sống ở đó, là một trong số khu vực có sức tiêu thụ lớn nhất thị trấn, người dân thường lui tới đây chào hàng.

Tô Hồi quan sát một lúc sau đó nhanh chóng đi tới chỗ bác gái đang cầm rổ rau, tay cầm chiếc giỏ lắc nhẹ, để lộ ra chỗ thịt bên trong. Bác gái kia nhìn một cái, rồi lại nhìn chằm chằm mặt trên cái rổ. Sau hai giây, bà ta hiểu ra, vội vàng kéo cô vào một góc khuất hẻo lánh.