Chương 36

Tô Hồi nhìn heo mập lớn, trong lòng hơi tiếc nuối. Tại sao cô lên núi lại không gặp được con nào nhiều thịt như vậy, qua mấy ngày nữa, thần thức tốt hơn thì cô sẽ đi sâu vào trong núi hơn.

Ăn tết thì nên ăn uống phong phú chút, không phải sao?

Người dân trong thôn được chia lòng lợn, tiết lợn, còn thịt thì chia thành miếng, dựa theo tiêu chuẩn để chia, thứ tự theo lượt rút thăm.

Cũng không được chọn mà được chia miếng nào thì phải lấy miếng đó. Tô Hồi khá may mắn, hai phần ba miếng thịt cô được chia đều là thịt mỡ, có thể rán được không ít mỡ heo, không có dầu thực vật, dùng mỡ heo đỡ cũng được.

Triệu Hạ Lan cũng không kém phần may mắn, không uổng công cầu nguyện lâu như vậy, bốc thăm được một miếng thịt ba chỉ, nửa nạc nửa mỡ. Cô ấy quá mừng rỡ, trong lòng liên tục tạ ơn trời phật, sở dĩ phải thầm tạ ơn như vậy là bởi vì xã hội mới không cho phép loan truyền mê tín dị đoan.

Lý Mãn Phân không được may mắn như vậy, bà ta nhận được xương sườn và móng giò, không phải loại thịt mỡ bà ta thích nên than thở rõ lâu. Thấy Triệu Hạ Lan và con dâu hai vui mừng hớn hở, bà ta lườm trắng mắt rồi quay đầu đi về.

Hôm đó, nhà nào cũng có mùi thịt thơm bay ra.

Trương Bảo Quốc nhìn thấy đống thịt, hỏi Tô Hồi: "Mẹ, chúng ta làm món gì ngon ạ?"

Trương Vệ Quốc nuốt nước miếng: "Con muốn ăn thịt viên."

Trương Định Quốc ôm đùi Tô Hồi: "Con muốn ăn thịt băm."

Được rồi, miếng thịt này coi như đã được sắp đặt đâu vào đấy.

***

Heo trong thôn đều mổ xong rồi, tiếp theo chính là heo của dân thôn tự nuôi. Thôn dân không được tự ý gϊếŧ mổ, đều phải mang lên trấn trên, có không ít người nhàn rỗi đều đi xem náo nhiệt. Tô Hồi không có đi, dù trong đó có heo của nhà chồng.

Trước khi ra ở riêng, heo này do Trương Bảo Quốc nuôi, đến khi ra riêng rồi thì không nuôi nữa.

Trương Căn bảo Trương Toàn mang mấy cân thịt, kèm theo một chậu tiết, mấy cục xương to với một đĩa lòng tới.

Trương Căn hơi ngượng bởi vì chỗ thịt này thật sự không thấy tí thịt mỡ nào cả, vốn dĩ cái này không gây mất mặt như vậy nhưng do bị vợ ông đổi mất nên mới thế.

Tô Hồi sắc mặt bình thường, đây đã coi như niềm vui bất ngờ rồi. Hơn nữa cô vẫn thích ăn thịt nạc hơn, cũng không để ý chuyện nhỏ này, sau này có cơ hội sẽ hoàn trả lại.

Chỗ thịt này không để ngoài lâu được, khí hậu chỗ bọn họ không giống miền bắc, để đồ ở ngoài cũng coi như để trong một cái tủ lạnh thiên nhiên. Bọn họ muốn giữ được lâu thì chỉ có cách ướp hoặc chế biến thành thịt muối hoặc lạp xưởng.

Làm xong thì đem phơi khô, như vậy có thể để được một năm. Đến ngày lễ của năm sau, đồ đãi khách cũng là chỗ lạp xưởng, thịt muối này.

Tô Hồi tính không tự làm lạp xưởng, thịt muối, có tí thịt thế này cần gì phải phiền phức như vậy. Cô đi vào không gian nhỏ, thực hiện trận pháp, như vậy có thể làm chỗ thịt đó đông thành tảng băng.

Khi Triệu Hạ Lan mang một chậu đậu hũ tới, thấy Tô Hồi đang ngồi trong bếp băm thịt. Trương Bảo Quốc và Trương Vệ Quốc đang làm bài tập, hai đứa nhỏ dựa sát vào nhau, cùng xem một quyển sách. Triệu Hạ Lan tặc lưỡi hai tiếng: "Hai đứa ngoan ghê, không giống thằng nhóc thối nhà cô, ở nhà căn bản là ngồi không yên."

Đợt trước Tô Hồi cho Triệu Hạ Lan một cân đậu hũ, bảo cô ấy giúp làm cùng.

Tô Hồi ôi chao một tiếng: "Sao cậu lại đem qua đây, tớ đang định lát nữa qua nhà cậu lấy cơ."