Tô Hồi nằm xuống giường ngủ, ngày mai còn lên núi đốn củi nữa.
Hôm sau, trời đã sáng Trương Bảo Quốc đã tỉnh, phản ứng đầu tiên khi cậu bé thức dậy là đi cắt cỏ cho heo ăn. Sau đó nhìn chuồng heo trống không, cậu bé thình lình nhớ ra rằng bọn chúng đã chuyển đến nhà mới, trong nhà không nuôi lợn, sau này mỗi ngày không cần đi cắt cỏ cho heo ăn nữa. Nhưng trong nhà nuôi gà, ở đây bọn họ nuôi gà cũng có quy định, là chia đôi theo đầu người. Ví dụ như bây giờ gia đình bọn họ có năm người, thì theo quy định nghiêm ngặt mà nói chỉ được nuôi hai con, nhưng ở đây bọn họ thuộc về nơi không nghiêm lắm, vì vậy nhiều hơn một người thì nuôi ba con cũng không ai nói gì.
Sau khi cho gà ăn xong, đột nhiên nhóc con không biết nên làm thế nào, bởi vì cu cậu không biết phải làm gì nữa.
Trước kia, khi ở trong nhà cậu bé phải đi cắt cỏ lợn, lại còn phải cắt cỏ non cho gà ăn, sau đó mới đi học. Bây giờ cho gà ăn xong thì không phát hiện ra thêm chuyện gì có thể làm được nữa.
Trương Vệ Quốc cũng tỉnh theo, cậu nhóc dụi mắt gọi: “Anh cả, chúng ra phải đi cắt cỏ.”
Trương Bảo Quốc: “Anh đã cắt cỏ xong rồi, cũng cho gà ăn rồi.”
Tô Hồi trong nhà bếp đi ra: “Bữa sáng vẫn chưa có nhanh như vậy đâu, các con ra ngoài chơi đi.” Cô nhìn mặt của Trương Vệ Quốc: “Rửa mặt chưa, qua đây rửa mặt trước rồi đi.”
Trương Vệ Quốc: “... Mẹ, có thể không rửa được không? Nước rất lạnh.”
Tô Hồi hà khắc nói: “Không được, mẹ phải nói với con chuyện này, lúc trước là lúc trước, bây giờ là bây giờ. Sau này mỗi tối đều phải tắm, mỗi sáng thức dậy phải súc miệng rửa mặt, trước khi ăn cơm lại cần phải rửa tay, biết chưa?”
Trương Bảo Quốc: “... Con biết rồi.” Trương Bảo Quốc không thực sự đồng ý, nhưng cậu bé vô thức không muốn phản kháng lời của mẹ, cuối cùng miễn cưỡng đồng ý.
“Được rồi, đến đây rửa mặt, rửa mặt xong thì các con ra gần đây chơi, nhưng phải canh giờ, ăn xong cơm thì đi học.”
Trương Bảo Quốc không kéo em trai đi chơi, mà đeo gùi lên sau núi đi nhặt củi với em trai.
Ông ngoại cũng giúp bọn chúng kiếm một ít, nhưng so với đống củi chất đầy trong nhà lúc trước thì xem ra vẫn còn quá ít.
Trương An Quốc và Trương Định Quốc thức dậy muộn nhất, trên thực tế cũng còn sớm. Bây giờ ít ai ngủ nướng trên giường, buổi tối cũng chẳng có hoạt động giải trí nào, trời vừa tối một chút thì đã lên giường đi ngủ, tờ mờ sáng đã dậy.
Đứa nhỏ nhất cũng năm tuổi đã có thể tự mặc áo quần cho mình, Tô Hồi làm xong bữa sáng, ngoảnh lại đã thấy Trương An Quốc và Trương Định Quốc mang hai vẻ mặt giống hệt nhau đứng ở cửa bếp nhìn cô.
“Các con dậy rồi, đi rửa mặt, rửa tay trước đi.”
“Các anh đều đang ở sau núi, các con đi gọi anh về ăn sáng đi.”
Buổi sáng là một nồi cháo rau, khoai lang hấp, và thêm một đĩa củ cải muối.
Cháo này là gạo nguyên chất, thơm ngào ngạt, bốn đứa trẻ cho thêm củ cải muối, và cắm mặt vào mà ăn. Ăn hết sạch cháo, lúc này bọn chúng mới cầm khoai lang lên chậm rãi ăn.
Ăn no uống đủ rồi Trương Bảo Quốc có chút lo lắng: “Mẹ, lương thực của chúng ta đủ ăn chứ? Nếu không đủ thì sau này chúng ta ăn ít đi một chút.”
Bữa sáng hôm nay, cậu bé ăn no 100%, trước đó chỉ ăn được 70% - 80%, có khi chỉ 50% - 60%.
Tô Hồi nhướng mày: “Con lo lắng nhiều như vậy để làm gì? Yên tâm đi, đủ cho chúng ta ăn phần lương thực của mình.”
Phần lương thực của cha chồng đưa đến mà ăn theo như cách trước đó thì dĩ nhiên là đủ, nhưng nếu như ăn no thì không đủ no được.
Nhưng mà nhà mẹ đẻ của cô mang đến một bao khoai lang khô và một vài cân gạo, cộng thêm vào cũng tàm tạm.
Còn về sau này... Chỉ cần đủ tiền thì chắc chắn sẽ có người chịu bán. Tóm lại là luôn có người vì đủ mọi loại lý do mà chịu từ bỏ một phần lương thực của mình.