Chương 23

Ăn sáng xong, Trương Bảo Quốc và Tô Hồi đến trường. Trương Vệ Quốc được dặn dò đừng ra ngoài chơi, ở nhà trông nhà với em trai. Trương An Quốc có tính cách trầm lặng, làm ổ ở góc sân, nhìn một ổ kiến là có thể chơi hồi lâu. Trương Vệ Quốc thì kéo Trương Định Quốc chơi thảy đá.

Cậu nhóc khó khăn lắm mới nhặt đủ những viên đá tròn trơn nhẵn này ở trên núi.

Đi dạy xong quay về, Tô Hồi vui mừng nhìn ba đứa con ngoan ngoãn ở trong nhà. Cô nhờ Tô Thiển Minh tìm giúp mình một con chó trông nhà mà vẫn chưa tìm được, sau này nuôi chó lớn rồi, trong nhà chỉ có trẻ con cũng không cần lo lắng như vậy nữa.

Tô Hồi dùng chút thịt còn dư lại lúc mới chuyển đến để làm cơm trưa, nấu chung với một nồi cơm ngũ cốc. Dầu muối với nước tương, nên thêm thì thêm. Cô vẫn chưa nấu cơm xong, bốn đứa con đã vây quanh, không thể chờ đợi.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trương Định Quốc giống như đang sáng lên: “Mẹ, sau này chúng ta đều có thể ăn món ăn như vậy sao? Dọn ra ngoài ở thật là tốt!”

Trương Vệ Quốc cũng đang nuốt nước miếng, thật là nhiều cơm!

Trương An Quốc: “Mẹ, thơm quá...”

Trương Bảo Quốc: “...” Cậu bé hít mũi, đi nhìn giỏ trúc ở góc.

Trên giỏ trúc đầy khoai lang, gạo thì đặt ở trong tủ. Cậu bé mở tủ ra nhìn, âm thầm đánh giá, cũng được đó chứ?

Trải qua khoảng thời gian thích ứng này, Tô Hồi gần như đã nắm giữ kỹ năng của nguyên chủ. Về mặt nấu cơm, không nói đến việc không còn nấu quá chín hay quá sống nữa. Cô không tiếc bỏ nguyên liệu vào, so với trước đây, tài nấu nướng tiến bộ có thể thấy bằng mắt thường.

Sau một bữa thơm ngon, cặp song sinh nhỏ nhất Trương An Quốc và Trương Định Quốc có thói quen ngủ trưa. Trương Bảo Quốc và Trương Vệ Quốc không ngủ trưa, chúng muốn ra ngoài chơi, nhưng mà Trương Bảo Quốc thuộc kiểu người không thể yên tâm đi chơi. Cho dù cậu bé ra ngoài chơi, lúc quay lại đều sẽ mang ít đồ về, hoặc là ít cành khô, cũng có thể là một nắm rau dại.

Tô Hồi cũng không ngủ trưa, bây giờ cô thừa sức lực, vốn không cần nghỉ trưa để bổ sung sinh lực. Cô đội mũ, mặc quần áo xong, cầm dao chẻ củi, khoác giỏ trúc lên rồi lên núi.

Lên núi cũng không phải đến sườn núi nhỏ ở đằng sau, nơi đó vốn dĩ không có củi đốt, mấy đứa trẻ con sẽ đến đó để nô đùa.

Cô vào núi, một mục đích là nhặt chút củi, mục đích khác chính là nhìn xem có cây thuốc không, hoặc là món dân dã cũng được. Đây là lần đầu tiên cô lên núi, trước đây luôn bận chuyện xây nhà, không dành thời gian được. Dù sao căn nhà này cũng là của cô, chẳng lẽ người khác giúp cô làm bán chết bán sống, bản thân cô thì thản nhiên đi làm chuyện khác sao?

Vậy người khác sẽ có cái nhìn gì về cô?

Mùa đông là thời điểm thích hợp để nhặt củi cắt cỏ, bởi vì lúc này hàm lượng nước thấp nhất, trở về không cần bao lâu lượng nước đã khôi phục rồi.

Hơn nữa bởi vì quy định nên họ không thể đốn củi, chỉ có thể cắt cành trên cây. Cây cối ở lối vào vốn dĩ đều được cắt sửa sạch sẽ gọn gàng, chỉ đành đi vào trong núi.

Mùa này ít rắn với côn trùng, không đến nỗi cắt cỏ cũng bị thương. Vào núi không bao lâu, từ xa Tô Hồi đã nhìn thấy mấy bóng người.

Tô Hồi bước nhanh hơn, càng đi càng nhanh.

Hơn một tháng qua, kiên trì thổ nạp, so sánh với lúc đầu đã có thay đổi lớn. Nguyên chủ cũng đã quen làm việc nặng, gánh một thứ cỡ năm mươi cân là chuyện nhỏ.