Chương 22

Sắp xếp xong xuôi, ông Lâm cũng mặc kệ hắn, lại nhìn về phía Lâm Vãn, “Vãn Sinh, buổi chiều cháu học như thế nào?”

Cả nhà đều nhìn về phía Lâm Vãn.

Lâm Vãn nuốt một ngụm nước miếng, ra vẻ trấn định, “Thật tốt, con cảm thấy việc học khá thuận lợi.”

Lưu Thắng Nam cười tủm tỉm nói, “Thiên tài và người khác không giống nhau. Học gì đều nhanh.”

“……” Lâm Vãn cúi đầu ăn cơm.

Ông Lâm cũng không hỏi nhiều, sau đó nói với lão tứ Lâm Quốc Hoa, “Mấy ngày nay bận việc xong, thời điểm con đi công xã, thuận tiện tới công xã tiểu học hỏi một chút, tình huống Vãn Sinh nhà ta, làm sao có thể trực tiếp nhảy……”

“Nhảy lớp.” Lâm Quốc Hoa nói.

“Đúng vậy, hỏi một chút thủ tục nhảy lớp như thế nào, con đi hỏi cho rõ ràng, để Vãn Sinh chuẩn bị. Hắn nhảy vài lớp, nhà chúng ta cũng tiết kiệm được học phí. Vãn Sinh cũng có thể sớm một chút học xong.”

Lâm Quốc Hoa gật đầu đáp ứng. Nếu cháu trai có thể sớm một chút học xong, gánh nặng trong nhà cũng có thể giảm bớt, lại còn có thêm sức lao động.

Bà Lâm đột nhiên hỏi, “Con và con gái chủ nhiệm như thế nào rồi?”

Ánh mắt cả nhà tập trung tới trên người Lâm Quốc Hoa. Trừ bỏ lão tam Lâm Quốc An cưới vợ ở ngoài thôn, thì đối tượng của Lâm Quốc Hoa là người có điều kiện tốt nhất trong nhà.

Hơn nữa Lưu Thắng Nam đoạn tuyệt với nhà mẹ đẻ, nhà mẹ đẻ không giúp đỡ được gì. Đối tượng của Lâm Quốc Hoa thì không giống, lớn lên ở trong thành.

Lâm Quốc Hoa có chút ngượng ngùng nói, “Mẹ, chúng con dự định bận xong đợt này, chờ thời tiết mát mẻ liền làm lễ hỏi.”

Bà Lâm vừa nghe, cao hứng hỏng rồi, “ Tốt tốt tốt. Con cũng không nhỏ, nên sớm lập gia đình.”



Lâm Quốc An nói, “Đúng vậy, thời điểm bằng tuổi em, anh đã có Vãn Sinh rồi.

Sớm chút cưới vợ, thời điểm Vãn Sinh đi công xã đọc sách, có thể đi thân thích trong nhà ăn cơm.”

Lâm Quốc Hoa: “……” Lời này mà anh hắn cũng nói được.

Bà Lâm cũng cảm thấy da mặt thằng ba quá dày, trừng mắt nói, “Con thành thật một chút, đừng để đối tượng của em con xem thường nhà chúng ta.”

Lâm Quốc An nói, “Sao mà xem thường được, nói không chừng còn khen Vãn Sinh thông minh, càng xem trọng nhà họ Lâm chúng ta. Hơn nữa, mẹ còn chuẩn bị lễ hỏi nhiều như vậy cho bên đó, người ta ắt hẳn xem trọng nhà ta.”

Nghe Lâm Quốc An nói như vậy lời, mặt bà Lâm tức khắc đen. Những người khác đều nhìn về phía bà Lâm, chuyện gì đây, lễ hỏi?

Bà Lâm ôm ngực nói, “Thằng nhãi ranh nhà ngươi, có phải muốn chọc tức chết tao.” Đứa con trai ngu ngốc này, nói chuyện liền chẳng phân biệt trường hợp, lời này có thể nói cho người khác nghe sao, cũng không biết là nghe được từ đâu, tức chết đi được!

“Lời này không thể nói. Vậy con đây không nói nữa.” Lâm Quốc An ôm chén thành thành thật thật ăn cơm.

Chỉ có đại phòng cùng nhị phòng còn nhìn bà Lâm.

Lễ hỏi? Lúc trước cưới các nàng chỉ cần một bộ quần áo mới, một túi lương thực. Lão tam đã nói lễ hỏi nhiều, vậy khẳng định không ít.

Buổi tối trở lại trong phòng, Lâm Vãn tò mò hỏi Lâm Quốc An, “Ba, sao biết ba biết bà nội chuẩn bị lễ hỏi cho tứ thúc?”

“Ba sao biết?” Lâm Quốc An phe phẩy cái quạt, ngáp một cái, “Ba chỉ thuận miệng nói thôi, bà con chính mình chột dạ. Dù sao bà con thương tứ thúc như vậy, sao có thể không chuẩn bị đồ vật. Hiện tại tốt rồi, làm cho bọn họ ầm ĩ lẫn nhau, như vậy liền không có thời gian quản chúng ta. Miễn cho cả ngày nhìn chằm chằm việc con đọc sách.”

Lưu Thắng Nam hưng phấn nói, “Ai da, chồng em thông minh quá. Lần sau nếu mẹ còn nói em lười, em liền nói em không có lễ hỏi. Ai bảo mẹ lúc trước không chuẩn bị gì cho em. Trâu còn muốn ăn cỏ, làm tức phụ không có lễ hỏi, em không có động lực làm việc!”

Lâm Vãn: “……” Mẹ, người nhiều năm như vậy cũng chưa so đo việc này, hiện tại mới so đo có phải hay không đã chậm?