Chương 20

Diễn trò phải diễn tới cùng, người Lâm gia cũng không muốn người khác biết lão tam giả vờ bị tai nạn lao động, cho nên chỉ có thể cắn răng nuốt vào trong bụng. Không những không thể nói với bên ngoài, còn để Lâm Quốc An phối hợp ở nhà một buổi trưa.

Vì thế buổi chiều một nhà ba người ở nhà học tập. Lâm Vãn ôm sách giáo khoa một mình học tập, mặt khác ba mẹ hắn thì nằm ngủ trên giường.

Lâm Vãn lấy hai cục bông nhét vào lỗ tai, sau đó quay lưng lại tiếp tục học tập.

Kỳ thật chỉ xem sách giáo khoa, hiểu biết thời đại này trình độ tiểu học như thế nào. Hắn cảm thấy hẳn là không khó, đem ra so sánh thì học sinh tiểu học ở thế kỷ 21 học nội dung khẳng định so với thời đại này nhiều. Cho nên Lâm Vãn là thực tự tin.

“Ký chủ, ngươi còn không có phát hiện?”

Lâm Vãn nói, “Phát hiện gì?”

“Ngươi xác thật nắm giữ rất nhiều tri thức, chính là không liên quan tới kiến thức tiểu học. Nếu như hiện tại cho ngươi làm bài tập điền vào chỗ trống, ngươi biết làm không?”

Lâm Vãn: “……”

Nhanh chóng mở sách giáo khoa ra, xong rồi, chữ đều đọc được hết, nhưng một bài đều không thuộc!

Hắn hoàn toàn không nhớ rõ tiểu học học về những gì, nhưng nhìn xem những bài khoá này một chút cũng không có ấn tượng, hẳn là chưa có học qua.

A a a a a, sao hắn lại quên chuyện quan trọng như vậy!

“Ký chủ, giả chính là giả. Ngươi không có thiên phú xem qua là nhớ kỹ. Những bài khoá này, ngươi đều phải học một lần nữa.”

“Từ từ, để ta suy nghĩ.” Lâm Vãn xoa xoa mồ hôi trên trán.

“Ký chủ, ngươi đã không có thời gian. Hiện tại đã tháng tám, ngươi chỉ có thời gian học tập một tháng. Nếu ngươi không thể hoàn thành chương trình học, sau khi khai giảng sẽ không nhảy lớp được, người nhà của ngươi sẽ cho rằng ngươi lừa gạt bọn họ. Hậu quả chính là ngươi phải tiếp tục làm ruộng.”



Lâm Vãn trong lòng nhanh chóng so sánh giữa làm ruộng và học tập.

Sau đó chạy nhanh tới mép giường đẩy đẩy ba hắn Lâm Quốc An, “Ba, lỡ như con không thể đọc sách thì sao?”

Lâm Quốc An xoa xoa cái mũi, “Không có khả năng.”

“Lỡ như bởi vì con không thể nhảy lớp, ông bà không cho con đi học?”

“Ba sẽ đánh gãy chân của con, con không thể làm việc nhà nông, chỉ có thể đi học. Được rồi để ba ngủ một lát.”

Lâm Quốc An tiếp tục nhắm mắt ngủ. Chỉ còn Lâm Vãn đứng ở mép giường, nét mặt như bị sét đánh……

Lâm Vãn vẫn luôn cảm thấy, chính mình tuy rằng không phải học bá, nhưng ít nhất kiến thức tiểu học hắn vẫn rất tự tin. Tuy rằng trường học không biết như thế nào, nhưng nếu có thể ôn tập để tham gia thi đại học, hắn tự tin có thể thi đậu trường sư phạm, học viện nào đó.

Trước kia những nhân vật chính trong tiểu thuyết không phải đều như vậy sao, chỉ cần có thể tham gia thi đại học liền đại sát tứ phương thi đậu đại học.

Hắn không cầu đại sát tứ phương, tốt xấu có cái công việc tốt, sau đó cùng cha mẹ sống qua ngày.

Nhưng hắn xem nhẹ một vấn đề quan trọng, chính mình vẫn còn nhỏ, hơn nữa vẫn là đứa chưa từng được đi học. Cho dù hắn muốn tham gia thi đại học, thì cũng phải có người nguyện ý cho hắn tham gia. Nói là thần đồng, vậy được, hoàn thành một bài thi trung học tổng hợp lại nói tiếp, bài thi trung học không biết làm, vậy tiểu học thì sao?

Trong đầu Lâm Vãn lập tức hiện ra một người giáo viên lớn tuổi đeo kính đang chỉ vào hắn mắng, “ Ngay cả kiến thức tiểu học, sơ trung cũng không biết, liền muốn tham gia thi đại học? Thiên tài sao? Ngay cả bài thi tiểu học đều không biết làm, không biết xấu hổ hay sao mà nói mình là thiên tài? Trời sinh đồ ngu!”

Lâm Vãn cảm thấy sách giáo khoa trong tay lập tức nặng cả ngàn cân.

Hiện tại hắn nếu không thể đi học, ba mẹ hắn sẽ không tha cho hắn.

Hai vợ chồng lười nhác này, chuyện gì đều có thể làm được.