Chương 5

Ba người nhà họ Lý đến thôn Triệu sớm hơn so với dự kiến.

Những bà thím ngồi dưới chân cây Hòe đầu thôn đã sớm đánh hơn được tin tức này, người nhà họ Lý vừa xuất hiện, họ liền đưa mắt nhìn, đánh giá mấy người nhà họ Lý, nhất là Lý Đại Thắng.

Lý Đại Thắng dáng người to cao, nhưng ngũ quan thì bình thường, ngồi trên xe đạp nên cho hắn thêm chút điểm, dù sao có xe đạp cũng hơn rất nhiều điều kiện của những thanh niên bình thường.

Mẹ Lý Đại Thắng cố tình đưa ra hai cái giỏ sau lưng, để cho người thôn Triệu thấy bản thân mang đến đều là đồ tốt, sau đó mới bước xuống xe bò, đến bên người bà Ngũ, nhiệt tình nói: “Thím Ngũ, đợi có lâu không? Mau mau lên xe.”

Bà Ngũ cười cười, “Không việc gì, tôi còn đang nói chuyện với mọi người.”

Mẹ Lý Đại Thắng kéo người lên xe, còn cố tình khoe ra hai cái giỏ.

Những bà thím nhìn qua, phía trên còn có nắp nên họ cũng không nhìn rõ bên trong là gì, nhìn nhau thầm thì, đoán bên trong có những gì.

Thím Đông gặp ai cũng không ngại ngùng, còn trực tiếp hỏi: “Đi xem mắt còn phải mang quà nữa hả?”

Mẹ Lý Đại Thắng tỏ ra rộng lượng, thực chất rất đắc ý, “Cũng không có gì, lần đầu tiên đến nhà, đi tay không cũng ngại.”

Bất kể là thứ gì, đầu năm nay, thiếu thốn vật chất, đi xem mắt mang chút quà, quả là không tồi.

Mấy bà thím nghe được, nhất là những nhà cũng có con gái, trong mắt đều có vẻ ghen tị.

Bà Ngũ từ đầu tới cuối chỉ cười, nhà kế toán Lý có tâm như vậy, chính là đang cho bà mặt mũi.

Dù nhà thím Đông không có con gái, nhưng bà vẫn không kìm được cảm giác đố kị: “Trách không được nhà lão Triệu coi trọng lần xem mắt này như vậy, đến cả đứa thứ hai nhà họ cùng từ công xưởng trở về, nhà tôi mà có điều kiện như nhà bà, con trai tôi cũng không phải lo cưới không nổi vợ.”

Ánh mắt mẹ Lý lóe lên, nhẹ nhàng dùng khuỷu tay vuốt lưng chồng.

Kế toán Lý không có phản ứng gì khác, quay đầu đỡ bà Ngũ ngồi vững, sau đó tiếp tục đánh xe vào trong thôn.

Mẹ Lý Đại Thắng lại nhìn nhìn con trai, một tay lái xe đạp, nom rất bảnh bao.

Bà chợt nghĩ, con trai mình tốt như vậy, muốn cưới kiểu con gái nào mà chẳng được.

Sau vài phút, nhà họ Triệu.

Lúc này Triệu Phong đang ngồi bên miệng giếng rửa rau, quay đầu gọi: “Cha! Mẹ! Bà Ngũ tới rồi!”

Ngọc Tú Lan và Triệu Kiến Quốc nghe thấy tiếng gọi, liền từ trong nhà chính chạy ra đón khách.

Trong nhà bếp, Triệu Kha đang ngồi bên bếp lửa bỗng đứng dậy, trốn phía sau cửa quan sát.

Kế toán Lý nhìn có vẻ rất thành thực.

Mẹ Lý Đại Thắng vừa bước vào nhà đã bắt đầu xét nét, đánh giá, ánh mắt dừng lại trên chiếc xe đạp trong sân, rồi thản nhiên quay lưng bước đi.

Lý Đại Thắng...

Không biết có phải do Triệu Kha phiến diện, lông mày hắn ta mọc tán loạn, đôi mắt híp lại, nhìn không thật thà như cha hắn.

Triệu Kha cũng không tò mò chút nào, cầm cái muôi múc nước nóng vào ấm.

Trong sân, bà Ngũ giới thiệu hai nhà với nhau, nói với nhà họ Triệu trước: “Cả nhà này đều có thể kiếm công điểm, đứa con gái thứ hai còn đang làm công nhân, đừng thấy nhà họ cho con đi học tốn nhiều tiền, ngày sau sẽ tốt hơn.”

Kế toán Lý hài lòng cười gật đầu.

Lúc Ngọc Tú Hoa cùng với Đội trưởng Đội sản xuất tham gia Đại hội, từng gặp qua kế toán Lý, bà cũng là một người thoải mái, dứt khoát mời bà Ngũ cùng với một nhà ba người kế toán Lý vào trong nhà, sau đó vào nhà bếp gọi: “Tiểu Miên, ra đây rót nước cho bà Ngũ với khách này!”

Ngay sau đó, Triệu Miên tay cầm ấm trà cùng với mấy cái cốc, đi vào trong nhà chính.

Cô vừa xuất hiện, đã làm Lý Đại Thắng nhìn đến không rời mắt, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.

Triệu Miên cũng không nhìn đến hắn ta, sau khi chào hỏi, liền cúi đầu rót nước.

Bà Ngũ không ngớt lời khen ngợi: “Triệu Miên là cô gái ngoan của thôn chúng tôi, vừa xinh đẹp vừa nhanh nhẹn, tốt nghiệp cấp hai, trước đây dạy học ở trường tiểu học của Đội sản xuất thôn, mấy đứa con nít rất thích đứa bé này.”

Vợ chồng họ Lý nhìn qua Triệu Miên.

Mẹ Lý Đại Thắng mười phần kén chọn, nhưng có kén chọn hơn nữa, cũng không thể chê nổi dung mạo của Triệu Miên, chỉ có thể cười cười khen Ngọc Tú Hoa: “Con gái nhà cô nuôi như nào vậy, thật xinh đẹp.”

Lý Đại Thắng cứ luôn dõi theo thân ảnh của Triệu Miên, ánh mắt nóng rực.

Mặt Triệu Miên đỏ bừng.

Bà Ngũ thấy thế liền cười, nói đùa: “Con bé này dễ xấu hổ quá, dọn dẹp cũng nhanh thật đấy.”

Mẹ Lý Đại Thắng nhìn dáng vẻ không có chút tiền đồ của con trai, ho nhẹ một tiếng.

Lý Đại Thắng bừng tỉnh, chỉ là ánh mắt vẫn vô thức dõi theo thân ảnh của Triệu Miên.

Bà Ngũ càng cười càng thích ý, Lý Đại Thắng cũng phối hợp với bà, cười haha.

Trong nhà bếp, Triệu Kha nghe thấy tiếng cười, nhíu mày.

Nói chuyện vui như vậy?

Qua một lúc, cửa nhà bếp mở ra, Triệu Miên tiến vào.

“Chị?”

Triệu Miên nhẹ nhàng lắc đầu. “Mẹ bảo chị vào trong phòng ngủ lấy ít đồ ăn ra đãi khách.”

Triệu Kha không đổi sắc mặt, từ kệ bếp lấy ra một cái đĩa, mang ra.

Ngoài sân, Triệu Phong đang đổ nước thấy cái đĩa đồ ăn trong tay chị cả, nội tâm có chút tiếc nuối.

Trong nhà chính, Triệu Miên đặt lên giữa bàn một chiếc đĩa đầy ắp hạt dưa và đậu phộng.

Không có một viên kẹo nào.

Ngọc Tú Lan nhìn ra ngoài cửa, quả nhiên Triệu Phong đang thăm dò tình hình phía bên trong phòng.

Tiểu tử thối này đúng là không lên được mặt bàn, chỉ biết làm chuyện xấu.

Ngọc Tú Lan cũng không thể trực tiếp dạy dỗ con trai trước mặt người ngoài, chỉ có thể nuốt cục tức vào trong.

Cạnh đó, là Triệu Kiến Quốc vẫn đang bận rộn tiếp đãi khách khứa.

Đầu năm nay, có hạt dưa, đậu phộng để tiếp đã khách cũng tính là không tồi rồi, nhà họ Lý cũng không có cảm giác bị tiếp đãi tệ.

Mẹ Lý Đại Thắng nắm một nắm hạt dưa trên bàn, nhìn ra phía cửa, “ Ngọc chủ tịch, nghe mấy người thôn em nói, cô gái thứ hai nhà em quay lại rồi hả, gọi con bé ra cho bọn tôi xem được không?”

Bà vừa nói dứt câu, nhà chính bỗng chốc lặng im.