Chương 4

Từ khi còn nhỏ, Triệu Phong đã có chút ngốc, chính là đứa trẻ có khí lực nhưng không có não. Triệu Kha chính là không hiểu, đứa nhỏ như vậy, trong quyển tiểu thuyết ấy lại rất có sức phá hoại, còn làm nhân vật phản diện.

“Tiểu Kha.”Thanh âm dịu dàng của Triệu Miên cất lên, “Lái xe về có mệt không em?”

Triệu Kha nghe thấy tiếng chị, toàn bộ ngữ khí vừa rồi với em trai như biến mất, trả lời: “Em không mệt ạ.”

Triệu Miên vươn tay, lau mồ hôi không tồn tại trên mặt cô: “Vô nhà uống nước đi.”

Giọng của Triệu Kha càng nhẹ nhàng, “Dạ chị.”

Ngọc Tú Lan bước ra, thúc dục hai chị em nhếch nhác: “Triệu Miên, đi thay quần áo mới, chuẩn bị đi, sắp có khách.”

“Triệu Kha, đi rửa rau đi”

Triệu Miên sắc mặt ngại ngùng, nhẹ nhàng đáp ứng.

Triệu Kha cầm cái rổ, không khỏi chua xót nói: “Mới có hai ngày, quần áo mới đều đã may xong, chị thật tháo vát.”

Nếu để Đồng chí Ngọc Tú Lan đυ.ng tay, thì mấy món đồ này chắc chắn sẽ biến thành mớ hỗn độn, bộ quần áo này, chắc chắn là chị cô tự làm.

Trong viện, Triệu Phong ngừng tay, không ngừng khoe khoang, “Chị cả còn làm cho em một cái cổ áo sơ-mi giả, chị hai, chị chỉ có cái băng đô thôi.”

Cô đi làm có tiền lương rồi, chị cô còn lén lút cho cô tiền tiêu vặt.

Chị cả không thích biểu hiện cảm xúc.

Triệu Kha xách cái giỏ vứt vào lòng Triệu Phong, “Nói ít thôi, làm nhiều vào.”

Triệu Phong lại bị bắt làm việc, muốn cáo trạng, nhưng cha mẹ đã vào nhà rồi, chị cả....Chị cả lại thiên vị chị hai, cậu hoàn toàn đã bị cô lập.

Triệu Kha phớt lờ cậu, kéo chị cả vào nhà.

Đối với cô, chị cả như một người mẹ, đồng chí Ngọc Tú Lan thì bận rộn, từ bé chỉ có chị cả Triệu Miên chăm sóc Triệu Kha và Triệu Phong.

Từ nhỏ, hai chị em đã ở chung trong một căn phòng, cùng nhau lớn lên, tình cảm thâm hậu.

Triệu Kha dựa vào bàn nhìn chị thay quần áo mới, ngón tay trắng nõn linh hoạt xuyên qua mái tóc đen, cô tết một bím tóc xinh đẹp chỉ trong vài phút.

Chị cả Triệu Miên rất xinh đẹp, là loại người đẹp đến mức quần áo cũ xám đen xấu xí cũng không thể lu mờ vẻ đẹp của cô, tính cách hiền lành và tốt bụng, những người từng tiếp xúc qua với cô ấy, rất khó để không thích cô ấy.

Em trai không nghe lời, đánh một trận là được rồi, nếu đánh một trận vẫn không nghe lời thì đánh hai trận.

Nhưng chị cả mềm yếu thì không thể đối xử như vậy.

“Chị, em có hỏi qua bạn học ở Lý thôn về Lý Đại Thắng, anh ta chính là đứa con trai bảo bối, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ phải làm việc, việc trong nhà toàn là 3 chị của hắn làm, nếu có điều gì không vừa ý hắn, hắn còn dám mắng cả chị hắn.”

Bàn tay Triệu Miên cài cúc áo, nhìn em gái.

Ngay cả khi chị cô nghe nói rằng đối tượng của buổi hẹn hò hôm nay không tốt, sắc mặt của chị cũng không hề thay đổi.

Chị cả tốt như vậy, không thể dương mắt nhìn chị rơi xuống vực thẳm, Triệu Kha khuyên nhủ chị: “Mẹ nói, không thể không để lại mặt mũi cho bà Ngũ, cứ bảo là không hợp. Chị, chị cứ nhớ tên Lý Đại Thắng này không ổn là được, đừng có nghe lời đường mật của hắn ta.”

Triệu Miên hoàn toàn tin tưởng cô, lông mày cong lên, vui vẻ đồng ý: “Được, chị nghe em.” Triệu Kha nghe vậy liền yên tâm, chỉ cần chị gái không động lòng, thì mọi chuyện đều dễ nói.

May mà cô và chị đoàn kết, không thì đồ tốt lại bị chó ăn mất.

Triệu Phong chuyện gì cũng không biết, một mình ở trong sân quét tới quét lui.

Triệu Kha vẫy tay gọi cậu như gọi chó con.

Triệu Phong ném cây chổi xuống, hưng phấn chạy tới.

Triệu Kha đến gần, nói vài lời vào tai cậu, sau khi nói xong liền vỗ vỗ vai cậu.

Triệu Phong nghe xong không nghĩ đã trực tiếp đồng ý, khuôn mặt trở nên nghiêm nghị.

Cha mẹ đã yên vị trong nhà chính, Triệu Kha đi tới cửa, ngó vào trong, thấy đồng chí Ngọc Tú Lan ngồi quay mặt vào trong, lén lút nháy mắt với cha, ra hiệu cho ông dẫn người rời đi.

Triệu Kiến Quốc liếc nhìn vợ, ho nhẹ, nói không được tự nhiên: “ Tiểu Lan, em xem con gái thứ hai nhà ta trở về, chúng ta đi nhà bếp xem xem, buổi tối làm cái gì...”

“Có việc gì hay mà làm.”

Triệu Kiến Quốc mặc kệ bà từ chối, kéo bà đến nhà bếp.

Triệu Kha và Triệu Phong từ phòng Triệu Phong chuồn ra.

Triệu Kha thúc em trai: “Mau đi đi.”

Triệu Phong thuần thục chạy tới phòng của cha mẹ...

Vào lúc này, một nhà Lý gia có lẽ đã tới thôn Triệu.

Hai vợ chồng ngồi xe bò, theo sau là Lý Đại Thắng ăn diện bóng loáng, một mình đạp xe.

Trên xe bò, mẹ Lý Đại Thắng bất mãn: “Bà Năm sao không giới thiệu cô nương thứ hai nhà lão Triệu cho Lý Đại Thắng?”

“ Đại cô nương còn đang độc thân, làm sao đã lượt cô nương thứ hai, hơn nữa...” Kế toán Lý đang lái xe bò hút một điếu thuốc, “Người ta ở trong phố có công ăn việc làm, ước chừng là muốn cưới người thành phố.”

“Người thành phố có gì hay? Con trai nhà mình cũng không tồi. Ngược lại, nhà họ Triệu vì bỏ tiền cho ba đứa con đi học, trong tay chẳng hề có chút tài sản. Gả cho con trai nhà mình, là bọn họ trèo cao.”

Kế toán Lý nhả ra một hơi khói, “Bà có biết để vào được nhà máy khó khăn như nào không? Cô con gái thứ hai nhà họ tự dựa vào bản thân vào được, càng khó!”

“Thế thì đã sao, chỉ là đứa nha đầu, sau này kết hôn, bắt nó nhường công việc cho Đại Thắng nhà mình, Đại Thắng sẽ thành người thành phố, còn cô ta ở lại thôn chăm sóc chúng ta, chăm sóc con cái, vậy là xong.”

Lý kế toán hút thuốc, không tiếp lời.

Nếu mà có chuyện tốt như vậy, ai mà không mừng cơ chứ, tiếc là, “Hôm nay đi xem mắt là xem cô con gái lớn, hơn nữa, khả năng đứa thứ hai cũng không có nhà...”