“Mấy đứa nhỏ này là sinh ba của nhà cháu hả?” Ông lão nhìn chăm chú vào ba cậu nhóc mũm mĩm và ông ấy cảm thấy chúng thực sự rất đáng yêu. Có thể thấy rằng, ba đứa nhỏ này đều được thừa hưởng những ưu điểm của cha mẹ chúng. Bọn trẻ đều rất xinh đẹp, khi cười đứa nàocũng có hai lúm má đồng tiền và không những thế, chúng lớn lên lại càng giống nhau như đúc.
“Đúng ạ, ba đứa nhỏ này thực sự rất nghịch ngợm.” Lưu Li nhìn gương mặt hiền từ của ông cụ và trả lời.
“Ôi chao, nhà cháu có tận ba đứa con trai! Thật là có phúc!” Ông lão thở dài vì nghĩ đến việc cả ba đứa cháu trai của ông ấy đều chưa có đứa nào lập gia đình cả. Ông ấy đã chờ đợi rất lâu nhưng mãi vẫn chưa có chắt để ôm. Vì vậy, ông lão vô cùng ghen tị khi nhìn thấy ba đứa nhỏ của nhà Lưu Li, khi ngoảnh lại nhìn đứa cháu thứ hai đứng cạnh mình thì sắc mặt của ông ấy lại càng tệ đi.
Ông lão đó là Lý Hoành Nghị, hiệu trưởng trường đại học Bắc Kinh, người mới vừa trở lại từ nông thôn.
Lưu Li thầm nghĩ: “Thế giới hiện tại khác với kiếp trước của cô vào thập niên bảy mươi. Trong tình huống bình thường, chẳng phải sẽ mất thêm vài năm nữa sao? Hơn nữa, tên gọi cũng khác. Có lẽ đây là một thời không song song, cho nên ước chừng thời gian thi đại học cũng sẽ khác…”
Nếu không có vấn đề gì, Lưu Li chỉ cần chờ đợi. Dù sao cô tin tưởng mình chắc chắn sẽ thi đậu cho nên cô không cần lo lắng. Hiện tại, Lưu Li chỉ cần nuôi dạy con thật tốt là được rồi.
Dọc đường đi, cả hai nhà đã quen biết và trở nên khá thân thiết với nhau rồi. Ông lão không đem theo đồ ăn sẵn nên ông ấy định mua đồ ăn trên xe lửa. Nhưng vợ chồng Lưu Li mang nhiều nên thỉnh thoảng họ cũng đem chia cho nhà ông Lý Hoành Nghị cùng nếm thử.
Gia đình ông lão Lý Hoành Nghị xuống xe lửa sau một ngày một đêm. Ông ấy để lại thông tin liên lạc với Lưu Li để sau này có thể liên lạc trao đổi. Lý Hoành Nghị biết Lưu Ly nói ngoại ngữ khá tốt, trước đây ông ấy từng du học nên biết người phiên dịch giỏi rất khó tìm. Trong tương lai, đất nước muốn phát triển thì rất cần những người tài giỏi. Vì vậy, Lý Hoành Nghị mong rằng sẽ không bỏ lỡ người tài. Hơn nữa, con trai ông ấy sắp về nước để phụ trách những việc này, đến lúc đó ông ấy có thể tiến cử với con mình một chút.
Sau khi tạm biệt gia đình ông Lý Hoành Nghị thì cả nhà Lưu Li vẫn còn phải ngủ một đêm trên xe nữa, đến sáng mai thì họ mới có thể tới nơi.
Bởi vì buổi tối không có ai đến nên hai vợ chồng sẽ ăn uống trong một khoang riêng. Nhưng họ vẫn phải ra ngoài đi lấy nước nóng để pha sữa bột cho con uống.
Vì nay không có ai nên hai vợ chồng đã khóa cửa khoang luôn. Như vậy thì Tiêu Chiến cũng có thể nghỉ ngơi thật tốt.
Vào buổi sáng ngày hôm sau, Lưu Li tỉnh dậy thì thấy Tiêu Chiến đã thu dọn đồ đạc và cho mấy đứa trẻ ăn xong xuôi rồi.
“Em đi rửa mặt và thu dọn hành lý đi. Lát nữa, chúng ta chuẩn bị xuống xe rồi.” Tiêu Chiến nói với Lưu Li khi thấy cô đã tỉnh lại.
“Vâng” Lưu Li dịu dàng trả lời và cô đứng dậy đi rửa mặt.
“Trên bàn có điểm tâm, vợ ăn đi. Sau khi xuống tàu, chúng ta còn phải đi xe hơn một giờ nữa thì mới đến nơi, em ăn nhiều một chút.” Tiêu Chiến nhắc nhở.
“Em biết rồi” Lưu Li đáp lại rồi cô ăn thêm một ít điểm tâm.
Cuối cùng, xe lửa đã đến nhà ga vào lúc chín giờ sáng.
Hai vợ chồng buộc con vào người, lúc này cái địu của Lưu Li làm đã phát huy tác dụng. Lưu Li địu hai đứa nhỏ và trên tay cầm hai cái túi, còn Tiêu Chiến địu một đứa và sau lưng anh đeo một cái túi rất lớn, trên tay anh xách đầy những đồ vật lỉnh kỉnh. Cả gia đình họ cùng nhau xuống xe.
Tại lối ra của nhà ga, Lưu Li bảo Tiêu Chiến đợi một lúc rồi cô đi lấy chiếc xe đẩy để có thể sử dụng khi cần.
Sau khi hai vợ chồng bế em bé vào xe đẩy, họ còn đặt thêm một số đồ vật dưới chiếc xe đó. Lưu Li đẩy xe nôi ra bên ngoài nhà ga, ở đó đã có một chiếc xe đang đợi cả nhà họ.
Lúc này, mấy đứa nhỏ ở trong chiếc xe nôi chỉ nhìn ra bên ngoài với đôi mắt tròn xoe giống như đang trao đổi với nhau và tỏ ra đã hiểu chuyện rồi.
“Tiểu đoàn trưởng, chị dâu.” Khi thấy gia đình Tiêu Chiến, một quân nhân trẻ tuổi đã ra đón cả nhà bọn họ. Anh ta chạy tới chào hỏi rồi cầm đồ đạc giúp nhà của Tiêu Chiến nữa.
Bên kia là một chiếc xe bán tải, vừa hay có thể đặt xe nôi ở thùng của chiếc xe.
Hai người thu xếp đồ đạc vào thùng xe rồi bước lên chiếc xe bán tải này. Lưu Li và ba đứa nhỏ ngồi ở phía sau, Tiêu Chiến ngồi ở ghế phụ lái. Xong xuôi mọi việc, bọn họ cũng lên đường trở về quân khu.
Dọc đường đi, Tiêu Chiến trò chuyện với người lính trẻ đang lái xe tên là Triệu Dũng. Triệu Dũng là cảnh vệ của Tiêu Chiến, anh ta nói hơi nhiều và người thường xuyên đồng hành cùng với anh. Vốn dĩ lần trước khi Tiêu Chiến bị thương, Triệu Dũng muốn đưa anh về, nhưng nhà anh ta lại có việc nên Tiêu Chiến không cho anh ta đi cùng mình. Lần này, khi gia đình Tiêu Chiến chuyển nhà, Triệu Dũng mới có cơ hội giúp gia đình anh.
Trên đường đi, Triệu Dũng báo cáo những sự việc đã xảy ra khi Tiêu Chiến vắng mặt trong vài tháng qua. Ngôi nhà mà Tiêu Chiến sắp chuyển tới ở là một căn cạnh nhà của chỉ đạo viên Lưu Quân, cũng chính là cộng sự của anh. Người hàng xóm cũ của Lưu Quân đã bị điều đi rồi mà may mắn rằng Tiêu Chiến có cấp bậc cao nên mới có được ngôi nhà này.
Cũng bởi lúc trước Tiêu Chiến đã lập chiến công nên khi trở về anh đã được thăng chức.
Thỉnh thoảng, Lưu Li nhìn phong cảnh lướt qua ngoài cửa xe, vùng này thuộc về phía nam nơi cô sống thời hiện đại. Mặc dù là mùa đông nhưng cảnh vật vẫn xanh tươi.
Đi được nửa đường, xe dừng lại một lúc. Cô tranh thủ cho ba đứa con ăn và thay tã cho chúng trước khi đi tiếp.
Sau gần hai giờ lái xe, cuối cùng bọn họ cũng đến được khu dân cư mà họ sẽ sống.
Lưu Li bị xóc xe đến nỗi cô xém chút nữa bị hất văng. Còn mấy đứa nhỏ cũng bị lắc lư nhưng chúng lại đang ngủ thϊếp đi cho nên cô còn phải trông nom lũ trẻ để chúng không bị thương. Chặng đường này thực sự rất vất vả.
Khi xuống xe, Lưu Li rất vui vẻ khi nhìn thấy ngôi nhà một khoảng sân nhỏ. Trong nhà có ba gian chính, có một phòng bếp bên trái, một nhà vệ sinh phía sau. Còn đằng sau nhà có một cái chuồng gà được hàng rào bao quanh. Hình như chủ nhà trước đây đã từng nuôi gà. Lưu Li nghĩ rằng tuy sân không lớn nhưng có thể trồng một mảnh vườn rau nhỏ. Vừa vào trong thì cô có thể thấy nhà đã có người quét dọn, những chiếc lu đều đầy ắp nước. Nói chung nơi đây rất gọn gàng và sạch sẽ.