Chương 27: Văn Lệ

Triệu Dũng đưa người đến, giúp lấy đồ vật vào trong sân rồi đi trả xe.

Lúc này vợ của Chỉ đạo viên Lưu nhà bên cạnh Trương Tú Chi đi tới.

Trương Tú Chi vừa đến đã thấy Lưu Li, sau khi giới thiệu liền giúp dọn dẹp.

“Chị dâu à, tự em dọn dẹp là được rồi, cũng không có đồ gì cả.” Lưu Li nói lời khách sáo, cô nhìn người ta vừa mới đến đã giúp dọn dẹp thì có hơi ngại.

“Không sao đâu em gái, chị giúp em cũng nhanh hơn, dọn xong thì có thể nghỉ ngơi sớm một chút, các em ngồi xe đến đây cũng rất mệt.”

Lúc này Triệu Dũng trả xe xong rồi quay về, còn có mấy người phụ nữ đi theo phía sau.

“Chị à, trên đường có gặp được các chị dâu biết mọi người vừa mới đến, nói là muốn lại đây giúp dọn dẹp một chút.” Triệu Dũng nhìn Lưu Li đang thẫn thờ nhìn anh ta, gãi sau đầu giải thích.

Mấy người đến nhìn thấy vợ của Chỉ đạo viên Lưu cũng đang giúp nên cùng ra tay giúp, vốn cũng không dọn nhiều, trước khi bọn họ chưa đến thì Trương Tú Chi đã giúp dọn dẹp tàm tạm rồi, cho nên chưa đến nửa giờ đã dọn xong.

Lưu Li mời mọi người đến nhà chính ngồi, rồi lại vào phòng mình lấy túi quần áo lấy kẹo hạt dưa ra chia cho các chị dâu đã giúp một tay.

“Các chị dâu, hôm nay cảm ơn các chị đã giúp, nếu không thì cũng không biết phải bận đến lúc nào nữa, bọn em vừa đến cũng không có gì tốt để tiếp đãi mọi người, những hạt dưa với kẹo này là do bọn em làm, mọi người lấy về nếm thử, hôm nay không tiếp đãi chu toàn, đợi em chuẩn bị xong rồi sẽ mời các chị dâu đến nhà ăn.” Lưu Li cười đưa mấy chị dâu đã giúp đỡ ra cửa, vì mọi người cũng phải về nhà làm cơm trưa: “Đừng khách khí, chúng tôi cũng chỉ là giúp một chút thôi, em đây vừa hạt dưa lại cả kẹo nữa, chúng tôi cũng ngại.” Vợ của Phó tiểu đoàn trưởng Lưu là Lưu Phương nói.

Phó tiểu đoàn trưởng Lưu tên là Lưu Ái Quốc, cũng xuất thân từ nông thôn, vợ Lưu Phương cùng thôn, hai người có ba đứa trẻ, hai nam một nữ, đứa lớn 6 tuổi, con gái nhỏ nhất 4 tuổi, mỗi ngày chạy theo đằng sau hai anh trai, phơi nắng đen giống như một tomboy, bình thường Lưu Phương trông bọn nhỏ, không đọc sách cũng không có việc làm, trong nhà chỉ sống dựa vào bốn mươi mấy đồng lương mỗi tháng của phó tiểu đoàn trưởng Lưu, mỗi tháng còn phải gửi 5 đồng tiền về quê, cuộc sống cũng túng thiếu.

*Tomboy: bé gái, cô gái hành động, ăn mặc như con trai, thích các hoạt động thể chất.

Tuy quần áo đã giặt đến bạc màu khâu vài mảnh vá nhưng lại rất sạch sẽ, trên mặt cũng luôn nở nụ cười, làm việc cũng rất nhanh nhẹn, tính cách lại không tệ, khá thẳng thắn. Ấn tượng đầu tiên của Lưu Li với cô ấy rất tốt.

Ngoại trừ Trương Tú Chi là vợ của Chỉ đạo viên Lưu ra thì hai người khác cũng là vợ của Đại đội trưởng dưới quyền Tiêu Chiến, một người tên Trương Hương, là vợ của Đại đội trưởng Trịnh, một người tên Trương Anh, là vợ của Đại đội trưởng Vương, hai người là chị em họ. Đều cùng một thôn với Trương Tú Chi.

Trương Hương là do Trương Tú Chi giới thiệu cho Đại đội trưởng Trịnh, sau đó Trương Hương lại giới thiệu em họ Trương Anh cho Đại đội trưởng Vương.

Triệu Dũng đợi mọi người đi rồi thì phổ cập nhân vật quan trọng cho chị dâu Đoàn trưởng nhà mình, khiến Lưu Li không biết nói gì, đây thật sự là nước phù sa không chảy ruộng ngoài…

*Nước phù sa không chảy ruộng ngoài: những điều tốt đẹp không để dành cho người khác.

Thấy cũng sắp đến buổi trưa, bây giờ đi mua đồ ăn cũng không kịp, liền trực tiếp làm mì với thịt khô, ba người ăn ngon lành, ngay cả Triệu Dũng cứ luôn cảm thán tay nghề của chị dâu không tồi, nếu mỗi ngày có thể ăn cơm của chị dâu thì thật là hạnh phúc, hâm mộ Phó đoàn trưởng có được người vợ tốt như vậy, anh ta cũng muốn có một cô vợ vừa biết sinh con vừa biết nấu cơm, lớn lên còn xinh đẹp…

Tiêu Chiến nhìn Triệu Dũng đang quấn lấy vợ nhà mình đòi giới thiệu đối tượng cho thì trực tiếp xách cổ áo ném người ra khỏi nhà mình, đóng cổng lại.

Vợ nhà mình mà người khác có thể ngấp nghé sao! Thằng nhóc này chính là thiếu đánh…

Lúc này Triệu Dũng bị ghét bỏ đang bị một cô gái trang điểm theo phong cách phụ nữ phương Tây chặn đường hỏi thăm chuyện nhà Tiêu Chiến.

Cô gái vênh váo hung hăng trước mặt Triệu Dũng 20 tuổi, là em vợ của Đoàn trưởng Triệu tên là Văn Lệ, dạy học ở tiểu học, từ nhỏ cha mẹ mất sớm chỉ có một chị gái, cho nên vợ của Đoàn trưởng Triệu liền nhận em gái nhỏ về nuôi cùng với con của mình, trong nhà Đoàn trưởng Triệu có ba người con trai, chỉ nhỏ hơn cô em vợ này vài tuổi, cho nên vợ chồng Đoàn trưởng Triệu xem em vợ như con gái mà nuôi dưỡng, cũng đã được chiều đến hư rồi.

Mỗi lần nhìn thấy Tiêu Chiến thì giống như là hoa si, Tiêu Chiến vẫn luôn cố gắng tránh mặt.

Trước đó nghe được Tiêu Chiến kết hôn ở quê thì ầm ĩ lên, ngay cả vợ chồng Đoàn trưởng cũng không khuyên được, cuối cùng Tiêu Chiến đi thực hiện nhiệm vụ nửa năm mới ngừng lại.

Trước khi Tiêu Chiến chưa kết hôn thì vợ chồng Đoàn trưởng cũng đã tìm Tiêu Chiến nói chuyện, nhưng lại bị Tiêu Chiến từ chối.

Hai vợ chồng Đoàn trưởng cũng biết em vợ bị chiều hư, người ta chướng mắt cũng bình thường, cho nên liền muốn sắp xếp công việc cho cô ta, sau đó thì tìm một người thành thật gả cho là được, hai người cũng lo lắng không yên.

“Cô có việc gì thì nói nhanh đi, không có việc gì tránh ra.” Triệu Dũng nhìn Văn Lệ trước mặt không kiên nhẫn mà nói, giọng điệu cũng không tốt.

Triệu Dũng với Văn Lệ đã không hòa thuận từ nhỏ, Triệu Dũng là con trai cả nhà anh họ của Đoàn trưởng Triệu, nhỏ hơn Văn Lệ một tuổi, từ nhỏ đã bị Văn Lệ bắt nạt cho nên rất ghét Văn Lệ.

Biết Văn Lệ mặt dày đeo bám Phó Đoàn trưởng nhà mình lại càng cảm thấy cô ta “Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga” nên cực kỳ khinh bỉ, đương nhiên con cóc là Văn Lệ, thiên nga là Tiêu Chiến.