Lưu Li mua hai con gà và hai cân xương sườn trong không gian, trước khi về nhà thì lấy chúng ra.
Tiêu Chiến đã không lấy làm lạ với chuyện vợ mình lấy một thứ gì đó ra, dù sao chỉ cần không ảnh hưởng gì đến vợ là được, đây cũng là kỳ ngộ của vợ…
*Kỳ ngộ: Sự đặc biệt, lạ lùng
“Sao hai con lại mua mấy thứ này vậy! Bây giờ còn có chỗ mở cửa sao?” Mẹ Lưu thấy hai người quay về còn mang theo đồ thì nói.
“À.” Lưu Li không nghĩ tới đột nhiên mẹ Lưu sẽ hỏi như vậy nên không trả lời được, liền nhìn về phía Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến thấy ánh mắt “cứu em” của vợ, lập tức ngầm hiểu bịa lý do…
“Đúng lúc bọn con quay về thì thấy có một bác bán, nói là vội về nhà không cầm về được, nay trời rất lạnh, nghĩ cũng không có bao nhiêu nên mua, vừa vặn mang về thêm đồ ăn cũng để mọi người nếm thử sườn kho tộ vợ con làm…”
Nghe lý do không giống như lý do mà Tiêu Chiến bịa ra, mẹ Lưu cũng không làm khó con rể, dù sao con gái con rể cũng là vì nhà bọn họ nên cũng không hỏi nhiều hơn.
Hai người thấy mẹ Lưu không hỏi lại đều cùng thở phào nhẹ nhõm…
Bịa lý do thật là khó quá đi…
Theo thường lệ thì cơm trưa là do Lưu Li làm, hai vợ chồng già nhà họ Lưu cùng anh ba Lưu lại được ăn đồ ăn của Lưu Li nên có hơi không khống chế được miệng mình, cuối cùng ăn hết bốn món ăn một canh.
Kết quả chính là đều ăn đến no căng, đều ưỡn cái bụng to đi tới đi lui để tiêu hóa thức ăn, điều này cũng khiến ba đứa nhỏ nhìn cười khanh khách…
Ăn cơm xong thì đều về phòng ngủ trưa, hai vợ chồng cũng về căn phòng trước đây của Lưu Li ở nhà mẹ, ba đứa nhỏ ở trong phòng ngủ của cha Lưu mẹ Lưu, lúc này hai vợ chồng mới có thời gian lấy hộp trang sức tìm được ở trạm thu mua ra nghiên cứu.
Hộp trang sức dài khoảng hai mươi ba cm, là một chiếc hộp hình vuông, sau khi mở ra có thể thấy tầng bên trong là trang sức, nhưng bây giờ lại trống không, chắc là bị người khác cầm đi rồi.
Nhưng hộp trang sức lại không thể nặng như vậy, chứng tỏ chắc chắn có hai lớp, chỉ là không biết mở cơ quan này ra như thế nào…
Hai vợ chồng nghiên cứu một lúc lâu cũng không thấy một chút manh mối nào, Lưu Li bực dọc không cẩn thận làm rơi hộp trang sức xuống đất, đột nhiên hộp trang sức mở ra…
Hai người nhìn hộp trang sức mở ra trên mặt đất rồi lại nhìn đối phương, đều có chút không nói nên lời…
Chỉ mở ra đơn giản như vậy, hai người họ tốn công vô ích bận bịu nửa giờ, cuối cùng… dùng cách mở ra như vậy, thật là để cho người ta một loại cảm giác…
Tiêu Chiến nhặt hộp lên, nhìn thấy đồ ở trong hộp trang sức rồi đưa nhanh cho vợ nhà mình.
Thực sự là có một ngày bị vàng thỏi chói đến mù mắt…
Lưu Li nhìn đồ bên trong, đôi mắt tuôn ra ngôi sao nhỏ, đây là nhặt được bảo vật đó…
Trong hộp trang sức có mười miếng vàng thỏi, còn có một bộ trang sức bằng ruby, viên ruby ở giữa vòng cổ còn lớn hơn cả trứng bồ câu, không biết bộ trang sức này đã trải qua bao nhiêu năm tháng mà vẫn sáng chói, Lưu Li vuốt ve quyến luyến không rời.
Trang sức như vậy ở hiện đại cô cũng chỉ xem qua trên TV, chưa từng trải qua cảm giác vui vẻ khi có một bộ trang sức cao cấp.
Vuốt ve vòng cổ ruby, cảm thấy lần xuyên qua này thật đáng giá…
Sau khi Tiêu Chiến nhìn thấy đồ vật được lấy ra, phía dưới hộp trang sức còn để một thứ giấy không giống giấy, da không giống da, đã qua mấy năm mà lại không mục nát, sau khi mở ra thì nhìn thấy “Tranh vẽ” ở bên trên.
Cũng không có chữ viết gợi ý gì cả, chỉ có một ký hiệu được chấm đỏ trên bức vẽ.
Tiêu Chiến nhìn một lúc cũng không nhìn ra cái gì, Lưu Li mới lấy lại tinh thần từ trong vui sướиɠ.
“Sao vậy? Xem một lúc lâu như vậy có nhìn ra được gì không?”
“Cái này nhìn giống một bức tranh, chỉ là không biết là thứ gì, em nhìn xem.” Nói rồi đưa đồ cho Lưu Li.
Lưu Li nhìn một lúc nói: “Em thấy nó hình như là một bản đồ, bức tranh này có giống ngọn núi đằng sau thôn của chúng ta không, trước đó em có nhìn qua ở ngọn núi đối diện, ngọn núi đằng sau thôn chúng ta chính là vẽ trên bản đồ như thế này, chỉ là có vài chỗ khác biệt, phỏng chừng là bản đồ đã từ rất lâu về trước, vỏ trái đất chuyển động sẽ có chút thay đổi.”
Tiêu Chiến nghe Lưu Li nói, nhận lấy bản đồ nhìn kỹ, cũng cảm thấy vị trí chấm đỏ này chính là một hang núi trên ngọn núi sau thôn của bọn họ, lúc trước anh lên núi bẫy thú rừng có đến chỗ đó trú mưa.
“Vị trí đánh dấu chấm đỏ này trước đó anh có đến rồi, là một hang núi, anh còn đến đó trú mưa.”
“Đây không phải là bản đồ kho báu đấy chứ, vị trí chấm đỏ chính là vị trí giấu kho báu?” Lưu Li hơi kích động nói.
“Không thể được, hang núi kia không lớn, thoáng cái là đi đến đầu rồi, cũng không phải là một nơi để giấu đồ! Rất nhiều người đến đó trú mưa cũng không phát hiện ra được gì.” Tiêu Chiến nhắc nhở.
“Vậy có khả năng là có cơ quan, có ai chỉ đặt kho báu ở trong hang núi thì là xong rồi chứ, thế thì còn gọi gì là kho báu được, nếu không ngày mai anh dẫn em qua đó xem sao nhé? Nói không chừng em có thể tìm thấy kho báu đấy!”
Thấy vợ mình chớp đôi mắt to nhìn bản thân, chữ “Không” chuẩn bị buột miệng nói ra lại biến thành “Được”.
Cứ như vậy, Tiêu Chiến bị bẫy chỉ có thể chấp nhận đề nghị của vợ mình, dù sao thì cơ hội được ở riêng với vợ vẫn rất vui…