Chương 2

Thế nhưng, năm cô ấy sáu tuổi, mẹ cô ấy lại đột ngột qua đời. May mắn thay, ba Kiều lại rất yêu thương cô con gái của mình.

Ba Kiều rất hiếm khi ở nhà, lại không tiện mang theo con gái khi ra ngoài làm việc, thế nên ông chỉ có thể đánh điện về quê, nhờ mẹ mình là bà cụ Nhạc Liên Hương đến chăm sóc con gái giúp mình, ông sẽ đưa sinh hoạt phí theo tháng cho bà ấy.

Nhạc Liên Hương vốn trọng nam khinh nữ, nhưng vì hai mươi đồng sinh hoạt phía kia, ngày hôm đó bà cụ liền khăn gói đến nhà ga Giang Thành, còn mang theo hai đứa cháu trai vẫn còn nhỏ tuổi.

Đây là lần đầu tiên bà cụ vào thành phố, sợ bận rộn làm không hết việc bà ấy cũng dẫn con bé Tam Nha nhà thằng cả của mình theo luôn.

Tam Nha chính là nữ chính Kiều Ngọc Lan trong truyện, cô ta chuyển đến sống ở nhà nguyên thân lúc mới bảy tuổi.

Mười một năm sau đó, cô ta đã không còn bị đói, thậm chí còn có cơ hội đi học nữa. Chỉ là mỗi người cô ta phải giúp Nhạc Liên Hương làm việc nhà, rồi còn phải chăm sóc hai đứa em trai của mình nữa.

Mà nguyên thân ‘Kiều Trân Trân’ thì không những không phải làm gì cả, mà còn được ăn ngon mặc tốt. Nếu có chuyện gì khiến nguyên thân không vui, cô ấy sẽ khóc lóc gây sự, thậm chí còn gửi điện tín để cáo trạng với ba Kiều.

Tuy Nhạc Liên Hương là bà nội nhưng lại không thể làm gì ‘Kiều Trân Trân’, mọi chuyện cũng chỉ có thể dỗ dành, thuận theo cô ấy mà thôi.

Vì vậy, mắc dù sống dưới cùng một mái nhà, thế nhưng cuộc sống của hai chị em lại khác nhau như trời với đất.

Tình cảm của Kiều Ngọc Lan đối với cô em họ đỏng đảnh bướng bỉnh này đã từ hâm mộ chuyển sang ghen ghét, và cuối cùng là thành thù hận.

Cô ta hận vì khi cô ta vừa tốt nghiệp cấp ba, chú hai lại chỉ mua công việc cho em họ mà không hề lo nghĩ gì cho cô ta cả. Kết quả là sau khi thi rớt đại học, cô ta phải xuống nông thôn, sau đó lại vì gửi gắm nhầm người mà phải gánh vác cả gia đình, lớn tuổi rồi mà vẫn phải vật lộn kiếm sống.

Mà đứa em họ kia của cô ta, sau khi kỳ thi đại học được khôi phục đã thuận lợi thi đỗ vào một trường đại học bản địa, sau đó thì kết hôn, sinh con và sống một cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn, đã vậy chồng cô sau này còn trở thành người giàu nhất thành phố C nữa chứ.

Khi Kiều Ngọc Lan đã hơn năm mươi tuổi, nằm trên giường bệnh mà nhìn lại cuộc đời mình, cô ta cho rằng tất cả những bất hạnh của mình đều là do năm đó chú hai đã bỏ rơi cô ta.

Cho nên, khi cô ta một lần nữa trở lại năm mười tám tuổi, còn ngoài ý muốn có được một cái hệ thống vận may, cô ta đã quyết đoán lựa chọn cô em họ của mình trở thành đối tượng ràng buộc của hệ thống.

Chỉ cần em họ của cô ta gặp xui xẻo thì Kiều Ngọc Lan sẽ không ngừng nhận được những lợi ích như là vẻ ngoài, như là vận may, để rồi từ đó thay đổi cuộc đời mình.