Chương 2

Chương 2

Mười một năm sau đó, chị ta đã không còn bị đói, thậm chí còn có cả cơ hội được đi học nữa. Chỉ là mỗi ngày chị ta phải giúp Nhạc Liên Hương làm việc nhà, rồi còn phải chăm sóc cho hai đứa em trai của mình nữa.

Mà nguyên thân ‘Kiều Trân Trân’ thì không những không phải làm gì cả, mà còn được ăn ngon mặc tốt. Nếu có chuyện gì khiến nguyên thân không vui, cô ấy sẽ khóc lóc gây sự, thậm chí còn gửi điện tín để cáo trạng với ba Kiều.

Tuy Nhạc Liên Hương là bà nội nhưng lại không thể làm gì ‘Kiều Trân Trân’, mọi chuyện cũng chỉ có thể dỗ dành, thuận theo cô ấy mà thôi.

Vì vậy, mắc dù sống dưới cùng một mái nhà, thế nhưng cuộc sống của hai chị em lại khác nhau như trời với đất.

Tình cảm của Kiều Ngọc Lan đối với cô em họ đỏng đảnh bướng bỉnh này đã từ hâm mộ chuyển sang ghen ghét, và cuối cùng là thành thù hận.

Chị ta hận vì khi chị ta vừa tốt nghiệp cấp ba, chú hai lại chỉ mua công việc cho em họ mà không hề lo nghĩ gì cho chị ta cả. Kết quả là sau khi thi rớt đại học, chị ta phải xuống nông thôn làm thanh niên trí thức, sau đó lại vì gửi gắm nhầm người mà phải gánh vác cả gia đình, lớn tuổi rồi mà vẫn phải vật lộn kiếm sống.

Mà đứa em họ kia của chị ta, sau khi kỳ thi đại học được khôi phục đã thuận lợi thi đỗ vào một trường đại học bản địa, rồi lại kết hôn, sinh con và sống một cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn. Đã vậy chồng cô ấy sau này còn trở thành người giàu nhất thành phố C nữa chứ.

Khi Kiều Ngọc Lan đã hơn năm mươi tuổi, nằm trên giường bệnh mà nhìn lại cuộc đời mình, chị ta cho rằng tất cả những bất hạnh của mình đều là do năm đó chú hai đã bỏ rơi chị ta.

Cho nên, khi chị ta một lần nữa trở lại năm mười tám tuổi, còn ngoài ý muốn có được một cái hệ thống vận may, chị ta đã quyết đoán lựa chọn cô em họ của mình trở thành đối tượng ràng buộc của hệ thống.

Chỉ cần em họ của chị ta gặp xui xẻo thì Kiều Ngọc Lan sẽ không ngừng nhận được những lợi ích như là vẻ ngoài, như là vận may, để rồi từ đó thay đổi cuộc đời mình.

Khi Kiều Trân Trân đọc cuốn truyện này cũng đã cạnh khóe cái hệ thống này mấy câu, bảo nó mang tiếng là một hệ thống vận may, nhưng bản chất còn không phải là cướp đi vận may của người khác hay sao?

Hơn nữa, sự oán giận của nữ chính đối với gia đình cô em họ cũng rất vô lý.

Nữ chính ở Giang Thành sinh hoạt mười một năm, ba mẹ chị ta không chi một đồng nào, mọi chi phí, kể cả học phí của chị ta đều do chú hai lo liệu cho cả.

Chị ta đã không biết ơn thì thôi đi, vậy mà sống lại một lần nữa, chị ta không trách móc cái gia đình trọng nam khinh nữ của mình, thay vào đó lại ghi thù hết cho nhà chú hai, lại còn nhiều lần hãm hại cô em họ của mình nữa!

Quả nhiên là một lon gạo ân, một gánh gạo thù!

Nếu không có người chú hai này, chị ta thậm chí còn không thể đến trường ấy chứ!

Trong ký ức của nguyên thân, kể từ nửa năm trước, sau khi Kiều Ngọc Lan trùng sinh trở về, cuộc sống ở trường của cô ấy chưa bao giờ có được một ngày thoải mái, đi đường thì bị ngã, uống nước bị sặc, chuyện xui xẻo thì cứ liên tục kéo đến.

Về sau, để tranh giành nam chính với Kiều Ngọc Lan, sau khi tốt nghiệp phổ thông, cô ấy còn chẳng màng đến công việc ở thành phố mà ba mình đã thu xếp cho, một hai nhất quyết theo Kiều Ngọc Lan và nam chính xuống nông thôn cho bằng được.

“Kiều Trân Trân” đến đại đội Hồng Hà được nửa năm, bởi vì quá yếu ớt nên không thể làm nổi việc đồng áng, cuối cùng thì bị thôn dân ở đây vô cùng ghét bỏ, ngay cả nam chính cũng rất chán ghét cô ấy.

Mà ở phần tiếp theo trong cốt truyện, nguyên thân lại sắp vướng vào mấy tên du thủ du thực trong thôn nữa chứ.