Chương 3

Mỗi cuốn truyện đều có nhân vật chính phụ, cô lại không may mắn trở thành nữ phụ trong truyện, tên của nguyên chủ cũng là Nguyễn Khê.

Cha của nguyên chủ là một sĩ quan, vì một số lí do không thể tránh khỏi, ông đã đưa cô về vùng nông thôn để cô sống với ông bà nội. Nữ chính là một đứa bé mồ côi, là con của bạn cha cô, được cha mẹ cô nuôi dưỡng trong quân khu.

Năm mười sáu tuổi, nguyên chủ lại bị cha mẹ đưa đến quân khu, đối với người lớn lên từ nhỏ ở vùng quê hẻo lánh, cô giống như một con vịt xấu xí trước mặt nữ chính vậy, không chỉ bị người khác chê cười mà còn thường bị đem ra so sánh với nữ chính.

Ở trong hoàn cảnh này, nguyên chủ từ một người bình thường tâm lí dần trở nên méo mó, lúc sau chỉ muốn hãm hại nữ chính, một lòng muốn cướp đoạt hết mọi thứ của nữ chính, bao gồm cả nam chính trong truyện, cuối cùng trở thành một nữ phụ cực phẩm có kết cục thê thảm.

Sau khi biết được tin này, hai mắt Nguyễn Khê liền tốt sầm, “ầm” một tiếng lại ngã xuống.

Người phụ nữ đứng trước giường liền giật mình, nhún vai nói: “Sao thế này? Đã bảo con đừng lo chuyện bao đồng rồi mà cứ không nghe, xảy ra chuyện gì thật là nhà mình cũng không gánh nổi đâu con ạ.”

Nguyễn Khê cũng nghe ra được là người phụ nữ này không vui khi nam sinh kia giúp mình, bởi vì đối phương sợ rắc rối. Đương nhiên cô cũng không muốn gây rắc rối gì cho nam sinh nọ, vì vậy cô liền chống tay xuống giường rồi ngồi dậy, sau đó dứt khoát đứng lên.

Linh hồn và thể xác này gần như đã hợp nhất rồi, cũng không còn phản ứng chóng mắt hay ù tai như ban nãy nữa. Vừa rồi còn có dáng vẻ mệt mỏi, hiện tại đã khôi phục giống như người bình thường.

Cô nhìn về phía nam sinh kia cười nói: “Bây giờ tôi không sao rồi, cảm ơn cậu nhé!”

Nói xong lại nhìn về phía người phụ nữ trung niên, cười nói tiếp: “Cảm ơn cô ạ, phiền cô quá.”

Trong lúc hai người đối diện vẫn còn đang bàng hoàng thì cô đã rời đi, Nguyễn Khê ra khỏi nhà sàn với chiếc cặp sách màu vàng quân đội trên lưng. Sau khi ra ngoài, cô lại lấy chiếc đèn pin từ trong cặp sách ra, dùng ngón tay xoa xoa huyệt thái dương khi đi về phía trước.

Cô không khỏi sắp xếp lại mớ thông tin ở trong đầu, bây giờ là năm 1973, nơi này là núi Phượng Minh Sơn, nguyên chủ cũng trạc tuổi với nam sinh ban nãy.

Lại chiếu đèn pin vào trên người mình, tóc của “cô” dài đến eo, vừa đen lại vừa dày, thắt thành hai bím tóc như bánh quai chèo, cuối cùng được buộc bằng một sợi dây màu đỏ tươi.