Nhóm dịch: Phù Du
“Xuân Nhu à, bà còn có thể hại Yêu Muội Nhi của chúng ta sao, hôm nay bà đánh cược bản mặt già này hỏi rõ ràng rành mạch tổ tông mười tám đời của người ta luôn rồi, ba người ta là lão quân nhân, đến cặp mắt nhìn đủ loại người của bà già này mấy thập niên cũng cảm thấy thằng nhóc này thanh liêm chính nghĩa, tuyệt đối sẽ không có vấn đề.”
Chúc Xuân Nhu chắc chắn là tin bà Lưu, bà gả qua đây thì mẹ chồng đã không thích, từ mang thai đứa đầu đến lúc sinh Yêu Muội Nhi đã được bà Lưu chăm sóc không ít, mấy năm nay người hai nhà hoàn toàn xem như là người một nhà.
Hai vợ chồng bà hiếu thuận với bà Lưu, tết nhất lễ lộc đều luôn để một phần lễ hiếu kính bà Lưu.
Bà Lưu cũng coi bọn họ như con cái của mình, khi Thẩm Uyển và Thẩm Ngọc Cảnh còn nhỏ, Chúc Xuân Nhu phải đi làm, các chị thì đi học, ban ngày rất nhiều lúc đều là bà Lưu giúp đỡ trông hai đứa nhỏ.
Cho nên đối với hai đứa nhỏ kia hoàn toàn coi như cháu của mình, trước kia lúc Thẩm Uyển Chi đang học cao trung, mỗi tuần về nhà, bà Lưu luôn phải làm chút đồ ngon đem qua, ngẫu nhiên còn phải lén đưa mấy xu cho cô làm tiền tiêu vặt.
“Bà Lưu, bà đừng nghĩ nhiều, con chỉ là nóng nảy, trong đầu không giấu được chuyện, bà cũng biết chuyện Yêu Muội Nhi của chúng ta gặp phải, người làm mẹ con đương nhiên lo lắng, đối phương còn muốn đưa Yêu Muội Nhi đi xa như vậy, nói câu không dễ nghe, người tốt thì không có gì để nói, nhưng nếu gặp người không tốt, con chạy tới nơi thì bông kim châm cũng lạnh hết rồi, nếu gần một chút thì trong nhà xào một phần thịt con cũng có thể kêu con về nếm thử, xa thì đúng là bất lực mà.” Gả xa là chuyện làm cha mẹ khó chịu nhất từ trước đến nay, đặc biệt là người cưng con như Chúc Xuân Nhu, đứa lớn gả đến tỉnh Lâm Thành cách vách bà cũng khó chịu rất lâu, hơn nữa vốn dĩ đứa lớn còn ở đoàn văn công chạy khắp cả nước nữa.
Con gái út thì vẫn luôn ở trước mặt, xa nhất chỉ là đi tới huyện thành, con người lại đơn thuần, sao bà yên tâm cho được chứ.
Cho nên có chút ý nghĩ lo lắng này nọ chui ra thì làm sao cũng không đừng lại được.
“Sao mà bà không hiểu chứ, Xuân Nhu con cũng là làm mẹ người ta, nhưng con yên tâm, bà đã hỏi thăm rất rõ rồi, Bảo Trân cũng nghe ở bên cạnh, ngày mai người ta sẽ tới cửa, con lại nghiêm túc tìm hiểu một chút, hôn nhân là chuyện lớn, không thể qua loa được, lo lắng của con bà cũng biết, cô gái nhỏ đi đến nơi xa như vậy, chưa nói một mình đi xa như vậy, cho dù là gả ở gần đây, cha mẹ cũng đều lo lắng, bà hiểu mà.” Tuy bà không có con gái, nhưng cháu gái xuất giá bà cũng là lén khóc mấy trận, vô cùng hiểu sự khó chịu của Chúc Xuân Nhu.
Chúc Xuân Nhu nói mà hốc khô sáp, nếu Yêu Muội Nhi không gặp phải loại chuyện này, bà đâu đến nỗi vội vàng gả con bé ra ngoài làm gì? Theo ý bà, ít nhất phải như con hai con ba vậy, nghiêm túc lựa chọn kỹ càng một người ăn lương thực hàng hoá ở quanh đây thôi.
Khoảng cách gần, hiểu tận gốc rễ, sau này có con, còn có thể giúp đỡ một chút, lui một vạn bước mà nói, con rể nếu thật sự không tốt, nhà mẹ đẻ còn nhận được tin tức kịp thời một chút, có người nhà mẹ đẻ chống lưng không đến mức bị người ta bắt nạt.
Xa như vậy đừng nói người nhà mẹ đẻ chống lưng, tới tin tức cũng không nghe được.
“Mẹ, yên tâm đi, con cũng gặp người ta rồi, đoan đoan chính chính, cũng hiểu lễ nghĩa, người ta nghe nói chuyện này của em gái thì vẫn kiên định đứng về phía em gái, còn nói không chỉ có tin tưởng em gái mà cũng sẽ bảo vệ em gái nữa.” Thẩm Bảo Trân nói.
Nghe mọi người đều nói như vậy, Chúc Xuân Nhu cũng yên tâm một chút, đặc biệt là nghe nói đối phương vì chưa chính thức tới cửa, nên lái xe đưa bọn về cũng chỉ lái xe tới cửa thôn, không có vào thôn.
Có thể chủ động tránh tị hiềm cho thanh danh con gái mình, trái ngược với Tiêu Văn Thao, nháy mắt cảm thấy thằng nhóc này cũng không tệ, không đúng, Tiêu Văn Thao ở trước mặt anh quả thực còn không người nữa.
Chỉ biết thoả mãn bản thân, nào có nửa phần tránh tị hiềm cho Yêu Muội Nhi? Đó là hành vi cướp bóc thì có.
Kỳ thật lúc bà tới nhà bà Lưu, cũng coi như từng thấy người ta, lúc đó còn cảm thấy hai thằng nhóc đều không tệ, chỉ là lúc ấy coi người ta như người lạ, kiểu gì cũng không nghĩ tới một trong hai sẽ trở thành con rể của mình.
“Bà Lưu, là thằng nhóc nào vậy?” Hy vọng là đứa biết ăn nói kia, lúc ấy bà chính là ở bên cạnh nhìn cậu ta nói chuyện tri kỷ, ân cần hỏi an bà Lưu, dỗ cho bà Lưu cười không ngừng được.
Yêu Muội Nhi theo người như vậy, sinh hoạt cũng biết nóng biết lạnh, đi chỗ xa như vậy, tâm tư con gái vốn dĩ đã mẫn cảm, có người chồng hiểu tình cảm, biết săn sóc dỗ dành người ta thì ngày tháng cũng sẽ thư thái hơn.
Làm mẹ thường nghĩ nhiều, suy xét cũng nhiều, từ sinh con nhỏ đến củi gạo mắm muối cũng phải tính toán thay con gái một lần, hận không thể đem tất cả điều không tốt để mình chịu, cả đời bọn nhỏ phải luôn hạnh hạnh phúc phúc, sống khoái hoạt vui sướиɠ.
“Đứa lớn lên vừa đẹp vừa tri kỷ đó.” Bà Lưu nhớ lại Lục Vân Sâm gặp hôm nay, tuy không nói nhiều lời, nhưng nhìn anh bưng nước cho Yêu Muội Nhi sợ cô bị phỏng, còn chủ động lột quýt, đây còn không phải vừa đẹp vừa tri kỷ sao? Một người đàn ông biết suy nghĩ cho bạn từ những việc nhỏ nhặt, ở chuyện lớn cũng sẽ không kém.
Chi tiết rõ nhân phẩm, việc nhỏ rõ nhân tâm.
Chúc Xuân Nhu tự động quy định là Tịch Trí Ngôn biết ăn nói, đều nói con rể mới tới cửa, mẹ vợ vừa lòng, vậy thì người con rể này chính là tốt nhất.
Tất cả lo lắng dưới điều kiện được mẹ vợ coi trọng cũng sẽ trở nên không còn quan trọng như vậy.
Là cậu ta thì tốt, là cậu ta thì tốt!!
“Bảo Trân, nhà trai nói ngày mai tới cửa, là tới lúc nào của ngày mai?” Chúc Xuân Nhu nghĩ tới người mình vừa lòng kia, tâm tư cũng càng thêm nhiệt tình một chút, biết được thời gian, bà định gϊếŧ con gà trống nuôi trong nhà, lại lấy thịt khô cất trữ ra rửa sạch sẽ đem nấu.
Con rể cũng là nửa đứa con trai, chỉ cần đối tốt với con gái bà, sau này đều là con của Chúc Xuân Nhu bà, tất nhiên đều sẽ càng đối xử tốt hơn nữa.
Bà Lưu ở bên cạnh nói tiếp, “Bà kêu bọn Mỹ Liên tới buổi sáng, cũng có thể vừa kịp cơm trưa, buổi chiều còn có thể để hai đứa nhỏ ở chung nhiều một chút, Xuân Nhu con cảm thấy bà sắp xếp như vậy có ổn không?” Bởi vì gấp gáp chọn ngày kết hôn, mọi chuyện đều cố gắng siết chặt thời gian, gặp mặt sẽ lập tức thương lượng chọn ngày kết hôn.
“Ổn ổn, bà Lưu sắp xếp đều ổn hết.” Ba đứa con gái trước của mình kết hôn, rất nhiều chuyện đều là bà Lưu sắp xếp giúp, có bà Lưu sắp xếp Chúc Xuân Nhu cũng yên tâm.
Hơn nữa bà cũng nghĩ thông rồi, thật sự phải càng nhanh càng tốt, Tiêu Văn Thao giống như là quả bom hẹn giờ vậy, ai biết hắn trốn ở đâu nhìn chằm chằm chứ?