Chương 43: Dưa Tháng Tám

Nhóm dịch: Phù Du

Nhớ lại hôm qua con gái mình đến trấn trên bị người ta chơi như vậy, Chúc Xuân Nhu cũng không dám kiêu căng nữa, có người thật lòng che chở con gái mình, đây không phải điều mình muốn sao?

Giữa trưa bà Lưu liền ăn cơm ở nhà họ Thẩm, ăn cơm xong bà Lưu nói, “Hôm nay bà mua chút thịt ba chỉ, trong nhà còn chút gạo nếp, bà cũng đem qua đây luôn, ngày mai làm món thịt hấp ngọt¹ đi, Vân Sâm rất có thành ý, người nhà mẹ đẻ chúng ta cũng phải có thái độ chân thành chứ.”

(¹thịt hấp ngọt (Tian Shao Bai 甜烧白 Steamed White): món ăn làm từ thịt lợn của Tứ Xuyên, đặc trưng của thịt này vừa mềm vừa ngon. Những lát thịt lợn béo dày bọc cơm nếp sau khi được rưới rượu nấu, đường và các gia vị khác. Khi hấp món ăn lên, mỡ tan vào cơm, khiến mỗi miếng thịt trở nên dẻo, ngọt. Đây là phiên bản tráng miệng của món thịt kho tàu của Tứ Xuyên, và thậm chí còn có thể ngon hơn.)

Thịt hấp ngọt là món người Xuyên Thành thích nhất, cũng là món không thể thiếu trên bàn tiệc, lễ lạc tết nhất đều phải làm một phần, ở cái niên đại này, thịt vốn dĩ đã hiếm, thịt hấp ngọt là không chỉ cắt thịt ba chỉ thành hai miếng, ở giữa còn kẹp rau mùi, cắn một ngụm đầy miệng đều là vị ngọt của thịt, có thể lý giải là thèm lâu rồi, cho nên làm một phần thịt hấp ngọt đó là tiêu chuẩn cao nhất để đãi đãi khách quý.

“Bà Lưu, cái này sao lại để bà tốn tiền được, con lập tức lấy tiền trả bà.”

“Xuân Nhu, con xem bà như người ngoài sao, đây coi như bà đãi con rể cháu cố đi, có gì không thể xài chứ.”

Lại nói bà Lưu chính là phú hộ hiếm có trong thôn bây giờ, trong tay bà có phiếu lưu hành cả nước cháu trai cho, tiện hơn nhiều so với người trong thôn đi mua thịt, bây giờ bà sống một thân một mình, con trai lớn ở khoáng đá, nhà con thứ hai ở cùng thôn, nhưng ở một đội khác.

Tuổi này của bà cũng là tuổi chờ mấy đứa con trai gửi tiền lương dưỡng già, mấy đứa con trai đều hiếu thuận, tuy không có con gái, nhưng Chúc Xuân Nhu bên cạnh lại chăm sóc bà, thân thể thường ngày tốt, không có đau ốm, còn có thể đan chút đồ thủ công đem đi đổi tiền.

Cho nên tất nhiên phải chịu trách nhiệm đảm đương thân phận tổ tông giúp đỡ bọn tiểu bối.

Chúc Xuân Nhu cũng không tiếp tục dây dưa, dù sao bà cũng coi bà Lưu như bà nội ruột mà hiếu thuận, cứ khách khí mãi thì thật sự sẽ khiến ra bà Lưu tổn thương.

Có bà Lưu chưng thịt hấp ngọt, trong nhà chỉ cần gϊếŧ một con gà, lại nấu một món thịt khô, xào hai món rau bản địa.

Đãi con rể mới phải cho tốt, ba đứa con rể lần đầu tới cửa trước đây cũng như vậy không khác mấy, chỉ là đứa lớn lúc đó có thiếu một chút, điều kiện lúc đó thật sự là rất kém.

“Tới chiều mẹ lấy thịt khô ra rửa, Tiểu Cảnh con ra sau núi đào chút măng đi, thời tiết này làm thịt khô xào măng ăn là ngon nhất.”

“Vậy tôi đi gϊếŧ gà.” Thẩm Kiến Quốc nói.

“Hôm nay mà ông gϊếŧ gà cái gì, mai dậy rồi gϊếŧ, để qua đêm không còn tươi nữa.”



Những chuyện này từ trước đến nay đều Chúc Xuân Nhu lo liệu, nếu bà đã nói như vậy, Thẩm Kiến Quốc cũng nghe như vậy, vợ nói thế nào thì ông làm thế đó.

Còn Thẩm Bảo Trân thì qua giúp mẹ, mau chóng chuẩn bị may quần áo mới cho em gái, trong nhà không có máy may, còn phải tới nhà người có máy may trong mượn một chút.

Sắp xếp khua chiêng gõ mõ cũng phải gọn gàng ngăn nắp, có lẽ vì sẽ lại xuất hiện giữa đường xem mắt bị cự tuyệt, tâm trạng cả nhà cũng nhẹ nhàng không ít.

“Con đi lên núi đào măng với anh út nha.” Lúc xem mắt Thẩm Uyển Chi còn có loại cảm giác mình phải gả cho người ta, về nhà thì loại cảm giác này hình như đã biến mất.

Có lời hứa của Lục Vân Sâm, trong lòng cũng không cần nghĩ chuyện của Tiêu Văn Thao nữa, cô giống như lại quay về bộ dáng cả ngày chỉ biết lôi kéo anh út lên núi tìm thổ sản vùng núi lúc đầu, chuyện đầu óc cân nhắc cũng chỉ có kiếm tiền ăn cơm khô.

Hai anh em tới sau núi, ở đây có một mảnh rừng trúc lớn, theo lý thì măng mùa đông đều mọc số lượng lớn phải tới tháng 11.

Nhưng ở tháng này cũng có, chẳng qua là rất ít, bởi vì mưa nhiều, măng vào thời tiết này sẽ vô cùng non.

Xào thịt khô là tuyệt nhất.

Măng là loại vô cùng hút dầu, nếu mà không đủ dầu, sẽ bay ra một mùi sáp cũ, dùng cách nói ở địa phương thì chính là ăn thịt người, vốn dĩ đã là niên đại thiếu dầu, ăn xong thì càng thèm thịt.

Cho nên đồ có thơm ngon, cũng không có người nào sẽ đến đào về ăn.

Hôm nay lên núi có vận khí tốt, không chỉ có đào được măng, còn nhặt được một chút nấm mối ngon.

“Vừa lúc phải gϊếŧ gà, đến lúc đó đem mấy chỗ xương ra hầm món canh gà nấm mối, thơm càng thêm thơm.” Thẩm Uyển Chi nghĩ gần đây mình không thể ra chợ đổi tiền, vậy thì làm cho người nhà ăn vậy.

“Tiểu Ngũ.” Thẩm Ngọc Cảnh hái măng bỏ vào sọt, tới đựng nấm giúp cô, bỗng nhiên gọi em gái lại.

“Anh út, làm sao vậy?” Thẩm Uyển Chi còn ngồi xổm trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn Thẩm Ngọc Cảnh đứng bên cạnh.

Thẩm Ngọc Cảnh cũng ngồi xổm xuống theo, ngồi xổm bên cạnh em gái, cũng chỉ nhìn cô không nói gì.

“Làm sao vậy?” Thẩm Uyển Chi phủi bùn đất trong tay, khó hiểu nhìn hắn.



Lúc này Thẩm Ngọc Cảnh mới lấy một món đồ ở bên hông ra, dùng tay bẻ ra đưa tới trước mặt Thẩm Uyển Chi, “Cho em ăn.”

“Oa, dưa tháng tám.” Thẩm Uyển Chi vừa muốn duỗi tay qua lấy, lại phát hiện trên tay mình đều là bùn thì nói, “Về nhà rồi ăn.”

Dưa tháng tám², vắt tháng chín, là quả dại mọc trên núi, vỏ bọc thịt quả rắn chắc, chỉ cần chín là vừa ngọt vừa thơm.

(²dưa tháng tám (

八月瓜): là một loại cây thân gỗ thường xanh thuộc chi Holboellia trong họ Holboellia. Thân và cành có đường nét rõ ràng. Lá kép hình cọ, lá chét gần như có lông, hình trứng, hình trứng thuôn dài, hình mũi mác hẹp hoặc hình mũi mác thẳng. Phần gốc tròn hoặc rộng hình nêm, đôi khi gần như cụt, mặt trên màu xanh đậm và sáng bóng, mặt dưới màu xanh nhạt; nhiều hoa tạo thành chùm giống như chùm hoa; hoa đực màu xanh và trắng; quả có hình thuôn hoặc hình bầu dục không đều, khi chín có màu đỏ tía, hạt nhiều, hình trứng ngược, vỏ hạt màu nâu. Thời kỳ ra hoa từ tháng 4 đến tháng 5, thời kỳ đậu quả từ tháng 7 đến tháng 9.

Dưa tháng tám được phân phối khắp lưu vực sông Dương Tử ở Trung Quốc và có thể được tìm thấy ở hầu hết các thị trấn và làng mạc. Sinh ra ở bìa rừng ở độ cao 1.600 đến 3.600 mét. Cây ưa khí hậu mát mẻ, ẩm ướt, thích hợp trồng ở vùng đất phù sa có chứa mùn hoặc đất sâu. Nhân giống bằng hạt và xếp lớp.

Thân và dây dưa tháng 8 có thể dùng làm thuốc, có vị đắng, tính se, tính bình. Nó có tác dụng thanh nhiệt và thúc đẩy ẩm ướt, kích hoạt lưu thông máu và thông kinh mạch, thúc đẩy khí và giảm đau. Nó được sử dụng cho nướ© ŧıểυ ngắn màu đỏ, nướ© ŧıểυ đυ.c, phù nề, đau khớp thấp khớp, vết bầm tím, tắc nghẽn tiết sữa, viêm tinh hoàn, sa tử ©υиɠ và thoát vị. Hái quả khi chín, gọt vỏ trực tiếp và ăn sống hoặc nướng. Cũng có thể trồng làm cây cảnh, quả màu vàng nâu sẽ xuất hiện từ tháng 8 đến tháng 9.)

Vị của thịt quả vừa mềm vừa xốp, hương vị có chút giống chuối nhưng nhiều dầu hơn so với chuối.

Ở niên đại thiếu thốn vật tư, trái cây cũng không phong phú, trái cây vị ngọt càng thêm thiếu, loại quả dại này ngược lại càng hấp dẫn người ta.

Chỉ là thứ này là dây leo phải bò lên, có đôi khi phải bò lên trên cây rất cao, mọc thấp lại dễ bị người ta hái được, cho nên có thể ăn được cũng không dễ dàng.

“Anh đút em.” Thẩm Ngọc Cảnh nói, lại lột vỏ trái cây ra một chút, đút thịt quả vào miệng em gái.

“Ăn ngon quá.” Thẩm Uyển Chi đúng là loại người tham ăn, trước kia sau khi ăn cơm xong đều phải ăn trái cây sau cơm sau.

Tới đây không mấy cái này, liền đánh chủ ý lên quả dại, cái gì mà ngâm tháng ba, dưa trên đất hoang đều thành thứ tốt cải thiện sinh hoạt của cô.

“Ở trên cây đằng trước có rất nhiều, anh đi hái cho em.” Thẩm Ngọc Cảnh thấy em gái thích, nhớ lại lúc tới đây nhìn thấy quả mọc trên cây ở phía trước rất nhiều, định đi hái hết cho cô.

Vỏ dưa tháng tám rất dày, có thể để lâu, để trong nhà ăn từ từ.

Chỉ là lúc Thẩm Uyển Chi đi theo Thẩm Ngọc Cảnh qua mới phát hiện dưa tháng tám mọc cao quá, là loại độ cao mà lúc ngẩng đầu nhìn lên mũ cũng phải rớt ấy.

“Em gái, em đứng dưới tán cây chỉ chỗ cho anh, anh leo lên cây hái cho em.” Thẩm Ngọc Cảnh nói xong bỏ sọt xuống chuẩn bị leo lên.