Mấy người đối diện hai mặt nhìn nhau, mẹ nó, anh thật sự muốn tiến tới với mấy nữ đồng chí bên y tế?
Mấy nữ đồng chí bên y tế gì đó, Bùi Diên Thành không quan tâm, trong đầu anh bây giờ chỉ có cô yêu tinh đang ở trong ký túc xá.
Nếu đồng chí Bạch đã đi theo anh, tuy nói không biết khi nào cô mới có thể tu luyện thành hình, nhưng dù sao cũng phải nghĩ cho cô một lối ra, phải biến thân phận của cô trở thành người vợ mà anh được giới thiệu ở quê.
Một là Giang Bắc cách nơi này rất xa đường xá xa xôi không tiện kiểm chứng, hai là vừa rồi ở quê mới xảy ra chiến loạn, vài dân cư sống ẩn dật trong núi mới chuyển xuống, vấn đề dân cư vốn không phải chuyện dễ điều tra, sắp xếp cho Bạch Hạ không có hộ khẩu như vậy cũng thỏa đáng.
Trong lòng đã sắp xếp xong, chỉ chờ động tay làm luôn, vừa đến cuối tháng, Bùi Diên Thành đã viết báo cáo xin phép về quê.
“Cô… Đồng chí Bạch, tôi về quê sắp xếp xong sẽ quay lại, hơn nữa tính cả đi đường hết khoảng bốn ngày, cô ở lại đây một mình, có ổn không?”
Qua một tuần sống chung tôn trọng nhau như khách, tuy hai người không nói nhiều lắm nhưng ở chung cũng không tồi. Sau khi tu luyện hóa hình quả nhiên vẫn tốt hơn ở ẩn mình trong hoa, thân thể của Bạch Hạ đã ngưng tụ rõ ràng hơn, Bùi Diên Thành có thể nhìn rõ con ngươi của cô, thì ra nó đen nhánh, chứ không phải màu nâu.
“Nếu anh lo cho tôi, vậy thì hãy mang bông hoa kia theo, cần gì phải lo lắng vô ích.”
Bạch Hạ cười nhẹ, chỉ về phía túi hành lý lớn mà Bùi Diên Thành mang về cho cha mẹ, ý bảo giấu cô ở trong túi.
“Không được, trên đường phải chạy theo tàu hỏa, nhiều người chen chúc.”
Ép chết cô thì phải làm sao bây giờ.
Không cần suy nghĩ, Bùi Diên Thành lại từ chối, cho dù Bạch Hạ có nói vô số lần là cánh hoa của cô không dễ bị nát, không cần quá lo lắng, Bùi Diên Thành vẫn không yên tâm. Anh còn cẩn thận kéo bức mành ra một khoảng cho cô phơi nắng, lên xe quân dụng đi về phía nhà ga.
*
“Trung đoàn trưởng Bùi, anh có ở đây không?”
Sau vài tiếng gõ cửa, thấy không có ai trả lời, một giọng nữ nũng nịu vang lên.
Bạch Hạ đang tu luyện nghe vậy, tò mò mà mở mắt ra nhìn.
Xuyên qua khe hở bức màn đang đung đưa, vừa lúc có thể nhìn thấy bóng dáng của hai người con gái.
Một người có chiều cao trung bình, mặc áo bông dày được quân khu phát cho, một người khác mặc áo khoác dài màu xanh lam, tuy màu sắc không bắt mắt, nhưng kiểu dáng lại rất mới mẻ độc đáo, bên trong có miếng lót vai khiến bờ vai trông thẳng tắp, giúp thân hình vốn không cao trông cũng cao hơn một chút.
Bạch Hạ chớp chớp mắt, cô còn tưởng rằng niên đại không có quần áo đẹp.
“San San, chắc trung đoàn trưởng Bùi không có ở nhà, lần sau chúng ta lại tới.”
“Hôm nay chẳng phải ngày nghỉ sao, anh ấy có thể đi đâu? Cậu nói xem có phải anh ấy đang cố ý trốn tránh mình không! Biết rõ tuần này tớ sẽ tới mà lại không ở nhà.”
Cô gái tên San San không cam lòng cắn môi, đều nói nữ theo đuổi nam cách tầng sa, nhưng tầng sa kia của Bùi Diên Thành thật sự rất khó đâm thủng, cô ta đã ám chỉ anh rất nhiều lần mà anh vẫn không hiểu tâm tư của cô ta.
Trương Viên xấu hổ gãi gãi đầu, cẩn thận nói: "Cậu nhân lúc trung đoàn trưởng Bùi tới kiểm tra sức khỏe, hẹn tuần này vào thành phố đi dạo, ai mà nghe hiểu được ý của cậu, huống hồ đó cũng là chuyện của hơn một tháng trước."
“Có lẽ quá lâu rồi, nên trung đoàn trưởng Bùi đã quên mất, nếu trung đoàn trưởng Bùi không ở đây, chúng ta tự đi vào thành phố thôi, nếu không sẽ không kịp bắt xe.”
“Đàn ông đúng là không có ai đáng tin cậy!”
Nghe thấy tiếng bước chân hai người đi xa, Bạch Hạ lại nhắm mắt nhập định tiếp tục tu luyện, trong lòng thầm nghĩ tới danh sách những việc cần làm sau khi hóa hình, thêm một cái phải vào thành phố đi dạo.
Ánh mặt trời mùa đông dù có mạnh mẽ tới đâu cũng không thoát khỏi những cơn rét lạnh, lách qua khe cửa sổ thổi vào, xuyên qua cơ thể mờ nhạt của Bạch Hạ chiếu vào ghế gỗ, tỏa ra những vầng sáng màu vàng rực rỡ.
Dưới người cô là ghế gỗ Bùi Diên Thành làm cho cô một tuần trước khi anh về quê, mặt ghế rộng vừa đủ cho cô ngồi xếp bằng, đặt cách giường đơn của Bùi Diên Thành một cánh tay, còn tri kỷ lót cho cô một miếng đệm, tuy rằng với Bạch Hạ mà nói có đệm hay không không có gì khác nhau.
Nhoáng cái đã qua hai ngày, Bùi Diên Thành đúng hẹn trở về, xe vừa tiến vào cửa quân khu, thần thức của Bạch Hạ đã phát hiện, lập tức cười vui vẻ xách theo làn váy đứng dậy, đứng ở sau cửa sổ chờ anh.
Giống hệt con mèo nhỏ bị bỏ đói hai ngày, vây quanh bên cạnh Bùi Diên Thành không ngừng kêu meo meo.
“Thế nào? Mọi chuyện có thuận lợi không? Anh sắp xếp cho tôi thân phận gì?”
“Đã nhiều ngày anh không ở đây, tốc độ tu luyện của tôi rất chậm, đêm nay tôi muốn ở trên giường cùng anh để tu luyện, có được không?”
Câu cuối cùng khiến Bùi Diên Thành suýt thì sặc, tay mắt lanh lẹ đóng cửa ký túc xá lại, mặt đỏ bừng mở miệng: “Đồng chí Bạch tuy hai chúng ta đã có hôn ước, nhưng vẫn chưa kết hôn, sao có thể cùng nhau ngủ trên giường! Về sau không được nói như thế nữa.”
Cuối cùng có lẽ thấy dáng vẻ sửng sốt của cô thì có chút mềm lòng, nhẹ giọng nói: “Không cần phải gấp gáp, sau này vẫn còn nhiều thời gian.”
Bạch Hạ:......
Anh ngủ của anh, tôi tu luyện của tôi, chỉ chiếm một góc nhỏ cũng không làm gì, sao lại thành ngủ chung giường!
Thấy anh vội vàng đi vào trong phòng, Bạch Hạ không cam lòng tiến lên cường điệu: “Là tu luyện! Tôi không cần ngủ.”