Chương 8

“Cho nên bây giờ tôi là Bạch Hạ, cô nhi của thôn Lâm Diệu?”

Thôn Lâm Diệu là thôn bên cạnh thôn Lâm Lạc của Bùi Diên Thành, hai thôn chỉ cách một dãy núi Lâm Lạc, đáng tiếc những năm chiến loạn, hơn nửa người dân trong thôn bị sát hại, rải rác một ít thôn dân cùng nhau vào trong núi sâu ẩn cư.

Sau khi xây dựng đất nước mới ủy ban thôn mới mời mọi người xuống núi về thôn sinh sống, cũng không có mấy người tình nguyện xuống núi, rất nhiều người bị chiến loạn dọa sợ, chỉ dám ở trên núi trải qua cuộc sống bình đạm.

Bùi Diên Thành gật đầu: “Đúng, cô vốn có một bà nội bị thọt chân, nửa năm mới trước qua đời, sau khi cô sắp xếp cho bà ấy xong thì xuống núi sinh sống.”

Nói đến đây Bùi Diên Thành đột nhiên có chút không được tự nhiên, lấy ra chút đặc sản do cha mẹ anh chuẩn bị, cũng không ngẩng mặt tiếp tục nói: “Trên đường gặp phải lợn rừng, suýt nữa bị ngộ thương, vừa lúc gặp được tôi đang trên đường về quê thăm người thân nên cứu cô. Đó chính là quá trình chúng ta quen biết.”

Còn về sau, khẳng định là tình đầu ý hợp nhìn vừa mắt, thường xuyên qua lại thì xác định quan hệ yêu đương.

Lỗ tai Bùi Diên Thành có chút đỏ lên, động tác trên tay càng lúc càng lớn, túi lưới đựng khoai tây bị anh làm rách, một túi khoai tây lộp bà lộp bộp lăn đầy đất.

Một con lợn rừng cũng khiến cho cô suýt bị ngộ thương? Bạch Hạ cảm khuất nhục mà hít hít chóp mũi.

Thôi, ai bảo bây giờ cô chỉ là con gà yếu ớt.

Cô gật đầu xem như nhớ kỹ lời Bùi Diên Thành nói, ngồi xổm xuống giúp anh nhặt khoai tây vào túi. Tuy rằng bây giờ thân thể vẫn chưa hoàn toàn hiện ra, nhưng Bạch Hạ vẫn có thể đυ.ng vào vật thể, chỉ là phí chút sức lực.

Ánh mắt của Bùi Diên Thành vẫn luôn liếc nhìn Bạch Hạ, thấy cô vươn ngón tay, cố gắng hết sức cầm lấy củ khoai tây lăn đến cạnh giày thêu, khuôn mặt nhỏ tinh xảo rất nghiêm túc, không khỏi cũng nín thở ngưng thần theo. Ngón tay xanh nhạt nắm một phút, rốt cuộc cũng cầm được một củ khoai tây, Bùi Diên Thành không khỏi nhẹ nhàng thở ra thay cô.

Tiểu yêu tinh của anh quá yếu ớt, anh nhất định phải bảo vệ cô.

*

Sáng sớm hôm sau tập luyện xong, Bùi Diên Thành đi tới chỗ sư đoàn trưởng Triệu báo danh, thuận tiện nộp báo cáo kết hôn mà anh đã sửa lại mấy lần.

Ánh mắt của sư đoàn trưởng Triệu lúc ra khỏi văn phòng rất vui vẻ vì con heo già cuối cùng cũng gặm được cải trắng, anh mới vừa ra khỏi cửa lớn đã bị Phương Tự Quân đang chờ ở đó cản lại.

“Tôi thấy anh vừa huấn luyện xong cứ lén la lén lút, hóa ra là tới nộp báo cáo kết hôn!”

Phương Tự Quân mặc áo màu ô liu dựa vào ven tường, vẻ mặt chế nhạo nháy mắt nhìn Bùi Diên Thành.

Đều xuất thân từ quân trinh sát, Bùi Diên Thành cũng không lạ vì sao anh ta lại biết được, dù sao từ đầu tới đuôi anh cũng không có ý định giấu giếm, thoải mái hào phóng thừa nhận.

“Chờ tới ngày kết hôn sẽ mời mọi người ăn một bữa.”

Thấy mi mắt anh hận không thể mang theo gió xuân, Phương Tự Quân run rẩy, cảm thấy ê răng: “Hừ, anh giấu kỹ thật, được bao lâu rồi?”

Nếu không phải hôm chủ nhật lão Trương gặp Phạm Bình San ở phòng y tế, còn không biết hai người này đang bí mật yêu đương! Tên này không chính trực gì cả, đã hẹn với con gái nhà người ta mà cũng quên! Hai người chờ anh về quê thăm hỏi xong mới tới tra khảo.

“Mới bắt đầu, nếu không phải lần này về quê, cũng không gặp được cô ấy.”

Bùi Diên Thành đội mũ quân đội, phấn chấn xuống bậc thang đi về phía trung đoàn 136.

“Về quê? Không phải đồng chí Phạm ở chỗ y tế à?”

Phương Tự Quân cảm thấy kỳ lạ, nhấc chân đuổi theo, âm cuối cất cao, dẫn tới chiến hữu đi ngang qua đều nhìn về phía bọn họ.

Anh ta ông nói gà bà nói vịt một câu, thấy hai mắt Bùi Diên Thành nhíu lại, trên mặt không vui vẻ hỏi: “Đồng chí Phạm nào, lão Phương anh đang nói mê sảng cái gì vậy.”

Thấy mình và Trương Tòng Phát đang hiểu lầm, Phương Tự Quân cũng cảm thấy xấu hổ, may mắn không bép xép ra ngoài, nên nói rõ cho anh chuyện Trương Tòng Phát gặp Phạm Bình San ở phòng y tế.

Không nói không được, mặt lão Bùi trầm xuống có ai nhìn mà.

Nói vài ba câu, mày Bùi Diên Thành đã nhíu chặt. Vì sao lại xảy ra chuyện này, đồng chí Phạm trông ra sao anh còn không nhớ rõ, hẹn cái gì chứ, anh nhìn giống người sẽ cùng nữ đồng chí đi dạo trong trung tâm thương mại sao!

Sau khi kết thúc công việc, trên đường về kí túc xá, trung đoàn trưởng Bùi bên ngoài nghiêm túc ít nói, trong lòng lại đang suy nghĩ kế hoạch. Suy tư không biết giải thích với Bạch Hạ thế nào về mối quan hệ của anh với đồng chí Phạm.

Dù sao Trương Tòng Phát và Phương Tự Quân có thể hiểu lầm anh và đồng chí Phạm có quan hệ, khó tránh khỏi lúc ấy Bạch Hạ ở trong phòng sẽ không nghĩ loạn.

Trời mùa đông nên nhanh tối, Bùi Diên Thành xuyên qua tường rào thấp, chỉ thấy cửa sổ trong nhà tối om.

Mày rậm nhẹ nhăn, về sau có lẽ anh nên về sớm hơn, trong nhà tối đen không bật đèn không biết cô có sợ không.

Mà lúc này Bạch Hạ bị gắn mác sợ tối, đang tu hú chiếm tổ ngồi xếp bằng trên đầu giường của Bùi Diên Thành tu luyện, cô nghĩ chỗ này chính là nơi tu luyện nhanh nhất. Lỗ tai khẽ nhúc nhích nghe thấy tiếng khóa cửa kêu lạch cạch, Bạch Hạ vội đứng dậy trở lại ghế gỗ.

“Hôm nay anh về muộn quá, có việc bận à?”

Bạch Hạ giơ tay nhẹ nhàng chải lại tóc rối ở thái dương, đi theo người đàn ông cao lớn mới vào phòng.

Cô quả nhiên sợ tối, cô chắc đang mong rằng về sau anh có thể về sớm.

Bùi Diên Thành yên lặng gật đầu ừ một tiếng, cầm quần áo tới nhà tắm tắm rửa, chờ anh mang quần áo bẩn đã được giặt sạch về nhà, Bạch Hạ đã ngồi trước bàn của anh, đang cố sức lật quyển Tuyển tập Mao Trạch Đông của anh.

Tay áo rộng màu vàng nhạt tùy ý nằm trên bàn sách của anh, mặt mày vốn cực kỳ xinh đẹp, dưới ánh đèn mờ nhạt bao trùm một tầng sa mỏng, càng có vẻ tiên linh mờ ảo, bởi vì cố sức lật sách, khuôn mặt nhỏ đành phải nghiêng nghiêng nhìn.

Trong lúc nhất thời Bùi Diên Thành không đành lòng bước vào phòng, sợ phá hủy bức họa này.

Bạch Hạ thấy anh mãi không đi vào, không khỏi gấp đến độ giận anh: “Đứng ngây ngốc ở đó làm gì, mau giúp tôi lật một tờ, cổ tôi mỏi quá.”

Khoai tây tròn vo còn dễ cầm, nhưng từng trang giấy rất khó cầm, không cẩn thận sẽ bị lật qua đi vài trang.

Buông bồn sứ trong tay, Bùi Diên Thành bừng tỉnh tiến lên giúp cô lật sách, bàn tay anh to rộng, trên đốt ngón tay có rất nhiều vết sẹo rất nhỏ, nhưng cực kỳ thon dài, nếu mở bàn tay ra có thể che lại cả quyển sách, càng miễn bàn khuôn mặt nhỏ của Bạch Hạ bên cạnh bìa cuốn sách.

“Nghĩ gì vậy, lật một tờ nữa đi. Anh cũng ngồi xuống đi, anh xử lý công vụ tôi ở bên cạnh đọc sách.”

Cô vừa nói vừa vươn bàn tay yếu ớt kéo cánh tay Bùi Diên Thành, làm bộ muốn kéo anh ngồi xuống cạnh mình. Rõ ràng đối phương không có chút lực nào, Bùi Diên Thành lại như bị cô kéo không cách nào nhúc nhích, anh ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh cô.

Không cần cúi đầu cũng ngửi thấy mùi hoa mai thơm ngào ngạt, trong lúc nhất thời trong phòng chỉ còn tiếng ngòi bút viết xoát xoát trên giấy, cùng tiếng lật sách ngẫu nhiên.

“Chủ nhật có phải có nữ đồng chí tới đây tìm tôi?”

Bùi Diên Thành giả vờ bỗng nhiên nhớ tới, ánh mắt lại đang âm thầm quan sát phản ứng của Bạch Hạ.

“Ừ, có hai nữ đồng chí, lật trang đi.”

Hai người?

Bùi Diên Thành ngừng bút máy trong tay, hai ngón tay thon dài vê trang giấy lật qua, giải thích nói.

“Bọn họ là y tá bên y tế.”

“Ừm.”

Bạch Hạ không ngẩng đầu ừm một tiếng, là chữ giản thể, dễ đọc và dễ viết hơn.

“Tôi không quen bọn họ.”

“Ừm, lật trang.”

Bạch Hạ đọc mê mẩn, không thèm để ý ừ nhẹ một tiếng, chỉ thúc giục anh lật sách.

Bàn tay lớn duỗi tới, che lại toàn bộ mặt sách.

Bạch Hạ: ?