Chương 5: Ký hiệp ước (1)

Thấy cô lộ vẻ tức giận, đôi mắt long lanh ủ rũ, Bùi Diên Thành càng khó xử, từ từ giải thích.

“Tuổi của tôi không còn nhỏ, trong nhà muốn giới thiệu đối tượng xem mắt cho tôi....”

Bạch Hạ nghe xong như lọt vào sương mù, anh đi xem mắt là chuyện của anh, chỉ cần gật đầu cho cô quang minh chính đại tu luyện, chờ cô có thể biến hình, cô sẽ lang bạt khắp trời cao biển rộng. Tất nhiên sẽ không tới quấy rầy anh, càng không tới gây trở ngại cho cuộc sống vợ chồng son của họ.

Hơn nữa mấy ngày liên tiếp đi vào giấc mộng, làm hao phí không ít tu vi của cô.

Còn chưa kịp cho anh thấy lập trường của mình, lại nghe Bùi Diên Thành nói tiếp: “Nếu quyết định lập gia đình, về sau tôi phải toàn tâm toàn ý với vợ mình, tuyệt đối không thể qua lại với nữ đồng chí khác, đừng nói là lén lút trò chuyện như chúng ta, càng không thể ở chung một chỗ.”

Thấy anh nghiêm trang lẫm liệt nói, mặt Bạch Hạ lộ vẻ nghi ngờ, chẳng lẽ xã hội bây giờ còn khắc nghiệt hơn cả mấy năm trước?

Từ lúc bám vào cây mai vàng Bạch Hạ chưa từng xuống núi, mấy năm nay số lần nhìn thấy phụ nữ chỉ đếm trên đầu ngón tay, hơn nữa hơn phân nửa đều là người nhà quân nhân.

Nhưng nghĩ cũng không khó lý giải, thời đại thay đổi cô cũng nhìn thấy một ít, dù sao Bùi Diên Thành cũng không nói lời vô cớ.

“Vậy anh có cô gái mình thích rồi sao?”

Tâm tư Bạch Hạ xoay chuyển, trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt. Không thể ở chung một chỗ thì làm sao cô có thể cọ kim quang của anh.

Tầm mắt Bùi Diên Thành dừng trên đỉnh đầu Bạch Hạ, tóc dài đen nhánh được búi tinh xảo, dù chỉ dùng một cành hoa mai làm trâm, cũng không làm giảm đi nhan sắc. Áp chế rung động trong lòng, bình tĩnh lắc đầu.

“Không có.”

“Nếu chưa có, tôi cũng còn cơ hội, anh nghĩ xem, ban ngày anh đi huấn luyện quân binh làm nhiệm vụ, tôi sẽ ở đây lo liệu việc nhà cho anh.”

Nói xong thân hình lả lướt của Bạch Hạ hướng về phía trước, cơ thể sắp dán vào l*иg ngực rộng lớn của Bùi Diên Thành. Đúng vậy, vừa rồi sao cô không nghĩ ra, tuổi thọ của loài người ngắn ngủi chỉ có mấy chục năm, đối với cô chỉ là một cái chớp mắt, mặc dù chưa từng làm vợ chồng với loài người, nhưng cô cũng có thể trải nghiệm.

Lưng Bùi Diên Thành chợt cứng đờ, cơ bắp của cánh tay phải đang đặt trên bàn căng chặt, chỉ cảm thấy trong lòng ngực tràn đầy mùi thơm hoa mai ngào ngạt, rõ ràng đối phương không hề dựa vào mình, nhưng anh lại có thể cảm nhận được cơ thể cô mềm mại biết bao nhiêu.

Hầu kết run rẩy, vừa muốn mở miệng đồng ý, trên môi bị ngón tay mềm mại phủ lên.

“Nhưng tôi có một điều kiện.”

Bùi Diên Thành không nhớ rõ cuối cùng anh trả lời thế nào, chỉ nhớ cô cười duyên nhào vào ngực anh, vòng eo nhỏ nhắn mềm mại một bàn tay cũng có thể ôm hết, giống hệt dự đoán của anh nhưng lại có thêm độ ấm.

Cảm xúc cuồn cuộn khiến cảnh trong mơ khẽ rung chuyển, trung đoàn trưởng Bùi vốn đang vội vã, đột nhiên bừng tỉnh khỏi giấc mộng.

Anh nằm ngửa nhìn về phía trần nhà tối tăm, hoảng hốt nhận ra lại là một giấc mộng kỳ quái, không hiểu sao anh có chút thất vọng xoa mày. Anh khẽ thở dài lại cảm thấy buồn cười, chẳng lẽ do độc thân quá lâu nên anh mới nằm mơ thấy một giấc mộng hoang đường? Không những lấy một yêu tinh làm vợ, còn muốn giúp cô tu luyện?

Rốt cuộc là vì sao.

Vừa muốn đứng dậy đi rót cốc nước để xua tan những suy nghĩ miên man, lúc ngồi dậy bật đèn cả người anh hoàn toàn cứng đờ.

"Yêu tinh" trong giấc mộng của anh, lúc này đang ngồi ở đuôi giường mỉm cười nhìn anh, khác với trong giấc mộng, cơ thể của cô rất mờ, xuyên qua ánh đèn mờ nhạt, có thể nhìn rõ cơ thể nửa trong suốt của cô, nụ cười và cơ thể quyến rũ giống hệt trong mơ.

“Bạch Hạ?”

Bùi Diên Thành nghe thấy giọng nói run rẩy của mình phát ra.

“Trí nhớ của trung đoàn trưởng Bùi tốt quá, may mà anh chưa quên tôi.”

Giọng nói của cô gái mềm mại dễ nghe, âm cuối như mang theo móc câu, cười khẽ đứng dậy khỏi giường, thướt tha yểu điệu đi về phía đầu giường.

Tay áo rộng màu vàng nhạt như cơn gió lướt qua, mùi hương ngọt ngào có chút quen thuộc, Bùi Diên Thành vô ý hít vào.

Là hương mai vàng giúp anh an ổn chìm vào giấc ngủ mấy ngày nay.

Mùi hương không nồng, lại giống mùi thơm mát mẻ trong không khí lúc mưa xuân, chờ khi anh phản ứng lại, mùi hương đã qua khứu giác, xâm nhập chặt chẽ vào cuộc sống của anh, xâm nhập vào những giấc mộng khó nói lên lời.

“Vì sao lại là tôi?”

Bùi Diên Thành kiềm chế trái tim đang đập thình thịch trong l*иg ngực, hầu kết nhẹ nhàng phát ra tiếng, thân hình cao lớn vẫn ngồi dựa trên đầu giường, bao phủ thành cái bóng lớn quanh Bạch Hạ. Âm thanh phát ra rất nhẹ, anh lo lắng chỉ cần nói lớn tiếng hư ảnh trước mặt sẽ bị thổi tan.

Mà bàn tay đặt dưới lớp chăn bông dày, mu bàn tay đã nổi gân xanh.

Những suy nghĩ hỗn loạn khiến anh không thể giải thích sự vội vàng lúc này, là vì chuyện tâm linh kỳ quái đang xảy ra trước mặt, hay là những tâm tư chưa rõ ràng.

Bạch Hạ đắm chìm trong vui vẻ, không để ý tới ánh mắt phức tạp của Bùi Diên Thành, có lẽ dù có chú ý tới, nhưng cũng không quan tâm lắm.

Con người chính là loài động vật phức tạp nhất, cô không muốn mệt mỏi miệt mài đuổi theo.

“Bởi vì anh có ích cho việc tu luyện của tôi.”

Đuôi lông mày của Bạch Hạ vui vẻ nhếch lên, trả lời như là lẽ đương nhiên.

Thấy anh nhíu mày không nói, Bạch Hạ cũng không vội, môi đỏ cười khẽ, vòng eo cúi xuống, hai tay thả lỏng đáp xuống đầu giường, cách Bùi Diên Thành khoảng nửa cánh tay.

Song sắt rỉ sét loang lổ màu xanh lục khiến cánh tay trắng nõn như ngó sen dưới ống tay áo vàng nhạt càng thêm nổi bật, cho dù dưới ánh đèn mờ nhạt vẫn trắng đến lóa mắt.

Tầm mắt Bùi Diên Thành đang nhìn cô bỗng nhiên rời đi, cơ thể cứng đờ dịch vào sát tường, chợt thấy có chút đứng ngồi không yên, trung đoàn trưởng Bùi luôn hoàn thành xuất sắc quân vụ lần đầu hoài nghi, không biết có phải trước khi đi ngủ không trải chăn tốt, bằng không sao anh lại luống cuống như vậy.