Chương 4: Xuyên vào giấc mộng (2)

Trước đây trời còn chưa sáng Bùi Diên Thành đã thức dậy, nhưng ngày hôm nay chuông báo thức vang lên anh mới tỉnh lại.

Thấy anh mê mang vỗ sau ót, trong lòng Bạch Hạ có chút ngượng ngùng. Sau khi mọi người vội vã rời khỏi ký túc xá, bấy giờ một bóng người mới nhẹ nhàng đi ra.

Mở bàn tay mềm mại tái nhợt ra, ba đường chỉ tay đã biến mất không còn, hai hàng mày liễu tiếc nuối khẽ nhíu. Quả nhiên nếu tiếp tục theo biện pháp âm thầm tu luyện của cô, không chỉ sẽ gặp rắc rối, mà còn không thể tránh được "Chuyện bất ngờ", đặc biệt Bùi Diên Thành rất cẩn thận.

Huống hồ một tuần tu luyện vô ích, nếu nhỡ phút cuối xảy ra chuyện chẳng may thì sao? Càng nghĩ Bạch Hạ càng nhíu chặt mày, cổ trắng nõn khẽ xoay nhẹ, tầm mắt dừng trên giường của Bùi Diên Thành.

Không được, không được, mắt thấy Tháp Thông Thiên ở ngay dưới chân cô, không thể để xảy ra sơ suất.

Màn đêm dần tối đi.

Bạch Hạ có bài học nên không dám vội vàng hiện thân, ngược lại vận dụng chút tu vi ít ỏi, xâm nhập vào giấc mộng của Bùi Diên Thành.

Thay vì trốn ở trong góc tối không chịu đi ra và gây ra "chuyện bất ngờ" như trước, không bằng đi đường sáng, trực tiếp tìm kiếm sự bảo vệ từ anh.

Vì thế Bạch Hạ cũng chơi tiểu tâm tư, chọn lúc Bùi Diên Thành đang lúc thiếu niên.

Quả hồng mềm thì dễ bóp.

Trong mộng, mùa hè năm 1957.

Dưới ánh mặt trời mùa hè thiêu đốt ở Giang Bắc, ruộng lúa mạch rộng mênh mông vô bờ, hạt lúa vàng óng ánh trĩu xuống, dường như ở trong mộng cũng có thể ngửi thấy mùi lúa thơm.

Lúc đó Bùi Diên Thành mới vừa tròn mười lăm tuổi, thông qua cuộc tuyển chọn chiêu binh, đầu xuân năm sau có thể đi tòng quân theo ý nguyện.

Giữa tháng sáu trong thôn bắt đầu thu hoạch lúa mạch, thừa dịp nghỉ ngơi lúc trưa, anh ngồi xuống bên cạnh dòng suối tận hưởng không khí mát mẻ.

Ánh mặt trời chói mắt xuyên qua tầng lá dày, tạo thành những chấm sáng chiếu lên mặt anh, phản chiếu khuôn mặt thon gầy ngăm đen của anh.

Trong lúc ngây người, chợt bên tai Bùi Diên Thành như có như không truyền đến một tiếng cười duyên, thiếu niên nghi hoặc mở mí mắt, nhìn thấy một cô gái mặc váy cổ trang màu vàng nhạt, giật mình lập tức bò dậy khỏi dòng nước.

Nước suối mát mẻ chảy ngang qua tứ chi thon gầy nhưng rắn chắc của anh, đôi chân trần bước lên dẫm trên mặt cỏ rậm rạp.

“Cô là ai?”

Giọng nói đầy phòng bị.

“Tiểu nữ tên Bạch Hạ, muốn nhờ huynh giúp một việc, có được không?”

Bạch Hạ chớp chớp mắt, muốn đối phương nghĩ mình là "Quả hồng mềm dễ bóp" mà suy nghĩ xuất thần, hai tay khép lại đặt phía trước, dáng vẻ thành tâm xin giúp đỡ.

Giúp đỡ?

Thiếu niên bị dung mạo diễm lệ của người trước mặt làm lung lay suy nghĩ một lúc, sau khi lấy lại tinh thần trong mắt đột nhiên lóe lên cảnh giác.

Thấy vậy, Bạch Hạ nghiến răng.

Quả nhiên, thấy thiếu niên đề phòng lùi về sau hai bước, cầm lấy lưỡi hái trên mặt đất giả vờ sắp đến giờ đi làm, dáng vẻ rõ ràng không muốn giúp đỡ, trong miệng còn nhỏ giọng lẩm bẩm:

“Mình có thể giúp cái gì, có thể là hồ ly tinh trong núi cũng lên, mình mà đồng ý cô ta sẽ lập tức moi tim mình ăn mất.”

Nói thầm xong vừa buồn cười mà lắc nhẹ đầu, cảm thấy có lẽ giữa trưa mình nghỉ ngơi không tốt nên xuất hiện ảo giác, ngôi làng miền núi hẻo lánh như bọn họ, lấy đâu ra cô gái xinh đẹp như vậy, còn ăn mặc quần áo của xã hội cũ. Liên tưởng đến những câu chuyện kì lạ anh được nghe hồi bé, bước chân thiếu niên càng đi nhanh hơn.

Phi, anh mới moi tim ăn.

Bạch Hạ bị lời lẩm bẩm của anh làm cho tức giận mặt đỏ bừng, tay nắm chặt muốn đi lên lý luận, vừa mới đυ.ng tới ống tay áo của anh, còn chưa kịp mở miệng, dưới ánh mắt kinh ngạc của anh, cô bị văng ra khỏi cảnh trong mơ.

Trung đoàn trưởng Bùi tỉnh lại.

Hao phí tu vi lại không làm nên chuyện, Bạch Hạ tức giận, hương mai cũng bủn xỉn không thèm tỏa ra. Ngay cả trung đoàn trưởng Bùi cũng tò mò nhìn hai cái, không biết có phải hoa này sắp héo không, nhưng nhìn cánh hoa vẫn còn tươi mới mơn mởn.

Cô quyết tâm mặc kệ như thế nào, cũng phải làm trung đoàn trưởng Bùi giúp cô tu luyện. Đêm đó và cả đêm sau, vừa thấy đối phương đã ngủ say, Bạch Hạ lại hưng phấn đi vào giấc mơ của anh.

Vừa tới, Bùi Diên Thành đã 17 tuổi.

“Là cô!”

Trong mộng không biết năm tháng đã qua bao lâu, Bùi Diên Thành đã huấn luyện trong quân doanh được hai năm, lại còn nhớ rõ "Hồ ly tinh" mình gặp được lúc mười lăm tuổi.

Lần đầu tiên nhìn thấy cô gái xinh đẹp như vậy, muốn quên cũng khó.

Bạch Hạ thấy ngũ quan của anh trở nên cứng cỏi hơn, nhưng vẫn chưa mất đi hoàn toàn tính trẻ con lúc trước, mặc dù kỳ lạ là trong mơ anh vẫn nhớ giấc mơ hồi trước, nhưng anh cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ vừa lúc nhớ rõ.

Mày liễu dựng ngược.

“Tôi là một người con gái đàng hoàng, vô duyên vô cớ bị anh bôi nhọ thành hồ ly tinh ăn tim người, tôi cần một lời giải thích!”

Tốt nhất là giúp đỡ cô hóa thành người.

Bùi Diên Thành ngồi dựa trên giường ký túc xá, bị tiếng khóc như mưa của cô làm sửng sốt, lập tức lắp bắp nói xin lỗi, trong lòng lại thầm nghĩ tại sao qua hai năm mới đến tìm anh tính sổ.

Muốn đứng dậy mời cô ngồi xuống, xốc chăn mỏng lên phát hiện vì trời nóng, trên thân còn để trần, mặt đỏ tai hồng nhanh chóng cầm áσ ɭóŧ lên.

Bạch Hạ nhìn thấy anh xấu hổ, cảm giác qua nhiều năm như vậy, con người vẫn xấu hổ khi phô bày cơ thể của mình.

Trong mũi thoang thoảng mùi hoa mai, Bùi Diên Thành thẹn đỏ bừng mặt, hoảng hốt cảm thấy dường như anh đã ngửi thấy mùi hương này ở đâu đó. Khẽ liếc thấy cô gái vẫn xinh đẹp như hai năm trước, lập tức hẵng giọng ưỡn ngực, đứng trên giường làm tư thế quân đội:

“Thời bé tôi đọc quá nhiều truyện thần thoại, đồng chí đột nhiên xuất hiện trong núi, tôi.... Tôi....”

Bạch Hạ cứng họng, ngón tay xanh xao bất mãn giấu trong tay áo, sao cô không phải là tiên nhân gì đó, mà lại làm quái vật ăn thịt khiến người ta sợ hãi?

“Bởi vì thần tiên đều là tiên phong đạo cốt, lớn lên sẽ không giống như cô như vậy.... Như vậy.....”

Đôi tai Bạch Hạ để ý anh nói thì thầm, đôi mắt lưu ly óng ánh mê người, mãi đến khi thiếu niên cản thấy miệng đắng lưỡi khô, cứng cổ khô cằn giải thích, lại càng giải thích càng khiến người ta xấu hổ.

Ánh trăng sáng ngời ngoài cửa sổ chiếu vào, rõ ràng nhìn thấy tai anh đỏ lên, Bạch Hạ thấy anh ngượng ngùng nên cố ý trêu anh.

Tiếp tục câu chuyện: “Đẹp như vậy?”

Người phụ nữ mỉm cười, có vẻ càng thêm xinh đẹp.

Thiếu niên: .....

Bị chọc trúng tâm tư, sắc mặt Bùi Diên Thành càng hồng, nhưng lòng tự trọng của anh với người khác giới, khiến anh ngượng ngùng thừa nhận, tầm mắt cũng không biết đặt ở đâu, chăm chú nhìn trần nhà, đôi môi mím chặt, hạ quyết tâm không trả lời.

*

Liên tiếp mấy ngày, đêm nào Bạch Hạ cũng tiến vào giấc mơ của Bùi Diên Thành.

Điều này cũng khiến cô biết được đối phương chính là khúc xương khó gặm, rõ ràng hai người đã trò chuyện với nhau rất vui vẻ, nhưng đến lúc nói đến vấn đề chính, luôn bị cắt ngang rất đúng lúc.

Có lẽ do pháp lực bây giờ của cô còn yếu, cứ mỗi đêm Bùi Diên Thành sẽ tăng thêm hai thổi, thời gian kéo dài đã ảnh hưởng tới sách lược quả hồng mềm của cô.

Đảo mắt đến trong mộng của Bùi Diên Thành đã 25 tuổi.

“Em đã đến rồi.”

Hai năm gặp một lần dường như đã trở thành sự hiểu biết ngầm giữa hai người, cũng thành bí mật nhỏ đè nén trong đáy lòng Bùi Diên Thành.

Bùi Diên Thành đã hoàn toàn trưởng thành, nhìn qua giống hệt trung đoàn trưởng Bùi hiện tại, giữa mày bớt đi sự lạnh lẽo, có nhiều suy nghĩ sâu xa mà Bạch Hạ không thể hiểu.

Người đàn ông ngồi trước bàn làm việc, cởi bỏ hai nút áo quân trang lộ ra hầu yết sắc bén, dưới ống tay áo cũng có hai vết sẹo như con lươn, khí chất hoàn toàn khác với ngày hôm qua.

Bạch Hạ cảm thấy anh vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

Cô cố giữ bình tĩnh, hơi gật đầu đi đến bên cạnh bàn ngồi song song với anh, trong lòng thầm nghĩ hôm nay nhất định phải dụ anh đồng ý, nếu để anh tiếp tục trưởng thành như thế, ai biết sau này cơ hội sẽ càng ngày càng xa vời. Tầm mắt lướt qua văn kiện trên bàn, đáy mắt Bạch Hạ xẹt qua một tia kinh ngạc, thì ra anh đã thành tiểu đoàn trưởng.

Bùi Diên Thành vừa muốn hỏi dạo này cô như thế nào, tầm mắt dừng trên dáng ngồi câu thúc của cô, trong đầu lóe lên một suy nghĩ sâu xa. Sau một lúc trầm ngâm, dường như đã đưa ra một quyết định quan trọng.

“Sau này chúng ta không thể tiếp tục gặp nhau.”

Bạch Hạ suy tư cả ngày, còn chưa kịp nói, lại nghênh đón một đòn phủ đầu, trên tay đang thưởng thức cây bút máy đột nhiên cô nắm chặt nó.

Không phải hai đêm trước vẫn còn nói chuyện vui vẻ sao, nói trở mặt liền trở mặt.

Quả nhiên “Quả hồng” càng lớn càng cứng, không những khó bóp, còn khiến tay người ta đau đớn.