Chương 17: Tới nhà Sư trưởng Triệu ăn cơm (1)

Tuy không phải kết quả mong muốn, nhưng ở trong lòng, mỗi người đều có chút suy đoán.

Với trình độ công nghiệp hiện giờ của nước ta, không thể chế tạo ra thùng sắt tinh vi như này. Từ số năm chiếc thùng bị chôn xuống, theo suy luận từ chất thải hóa học, thân phận người khởi xướng không cần nói cũng biết.

Tuy xây dựng đất nước đã hơn 20 năm, nhưng năm tháng khổ sở vẫn để lại rất nhiều đau thương.

Bao gồm cả thùng đựng chất ô nhiễm hóa học. Nếu không kịp thời phát hiện xử lý, vật ô nhiễm thoát ra ngoài thông qua đất hòa vào tuyết đọng lại thấm vào mạch nước ngầm, nếu lan tràn nhanh chóng, hậu quả ai cũng biết.

Không chỉ có phá hủy hoàn cảnh ở đây, đối với người ăn và sử dụng rau dưa bị ô nhiễm từ nước cũng là một tai họa lớn.

Mà những người bị hãm hại đầu tiên, chính là toàn bộ quân khu Sơn Bắc.

Xét theo tuyến thời gian, thời gian thùng sắt bị chôn có lẽ trước khi bọn họ thành lập, nhưng Bùi Diên Thành lại cảm thấy chuyện không trùng hợp vừa khéo như vậy được.

Nhìn như trùng hợp bị hãm hại, phần lớn đều như có người trăm phương nghìn kế cố ý làm.

*

“Mời Bạch Hạ tới nhà ngài ăn cơm?”

Hôm sau, Bùi Diên Thành tới sư bộ báo cáo, anh hơi nhíu mày rậm, ánh mắt nhìn về phía Triệu sư trưởng có chút không vui.

“Tiểu tử thúi cậu nhìn tôi kiểu gì vậy! Tôi thay mặt quân khu cảm ơn đồng chí Bạch Hạ! Nếu không nhờ cô ấy kịp thời phát hiện chuyện xấu của Nhật Bản làm, tôi đoán toàn quân khu chúng ta ít nhất phải đau bụng hai ngày! Nói nữa, tôi bảo cậu chuyển lời đến đồng chí Bạch! Còn cậu, tới hay không thì tùy!”

Phía trên muốn phong tỏa tin tức, ông ấy cũng không tiện công khai khen ngợi Bạch Hạ.

“Không phải ngài vì chuyện bảo mật hiệp nghị mà nhắc nhở Bạch Hạ?”

Hừ! Vợ cậu còn chưa vào cửa đâu, chưa gì đã bảo vệ gớm.

“Tiểu tử thúi trong mắt cậu hình tượng của tôi chỉ có vậy sao? Tôi không thể quan tâm đến trung thân đại sự của cậu, mời người yêu cậu đến ăn một bữa sao? Được rồi cậu đi ra ngoài đi! Thời gian vào chủ nhật, giữa trưa hai ngươi trực tiếp tới đây!”

Nhà Triệu sư trưởng không ở trong viện người nhà, nhà ông ấy ở một sân riêng, bên trong chỉ còn vài nhà, nhưng đều từ cán bộ cấp sư trở lên, cửa có hai lính đứng gác, khách đến thăm không thể vào trong, phòng thủ rất nghiêm mật.

“Diên Thành, là nhà này sao?”

Bạch Hạ xưng hô càng ngày càng thuận miệng.

Sau khi cô thấy Bùi Diên Thành gật đầu, thoải mái hào phóng tiến lên gõ cửa.

“Tới đây, đến nhanh vậy, tôi vừa mới dọn đồ ăn xong!”

Người mở cửa là người phụ nữ trung niên lớn tuổi khá nhanh nhẹn, chị ấy mặc áo bông cài cúc màu xanh thẫm, tóc ngắn cài sau tai có vài sợi hoa da^ʍ, chị ấy dùng kẹp tóc đen gài chỉnh tề ra sau.

Bạch Hạ sửng sốt, lúc đầu cô nghe Bùi Diên Thành gọi chị dâu, cô còn tưởng tuổi không lớn.

“Em còn cảm thấy mình đến chậm, chị đã nấu đồ ăn xong rồi, đáng tiếc em không thể nhìn thấy đất trồng rau bảo bối của chị!”

Cô liếc Bùi Diên Thành, Bạch Hạ bước vào ngạch cửa, quen thuộc mà nói chuyện với vợ sư trưởng Ngô Tú Nga.

Trên người cô mặc bộ quần áo mua năm trước, độ ấm trong phòng hơi cao, cô cởϊ áσ khoác ra, lộ ra chiếc áo len màu trắng, lông xù xù cao cổ nâng lên khuôn mặt nhỏ trắng nõn, nhìn rất ngoan ngoãn.

“Nhìn cô bé xinh đẹp này, là Bạch Hạ sao, muốn nhìn đất trồng rau củ chị không phải rất đơn giản à! Chờ chúng ta cơm nước xong chị dẫn em đi dạo, vừa lúc đi tiêu thực!”

Ngô Tú Nga kéo hai tay Bạch Hạ, càng nhìn càng yêu thích, tuy cô gái này không phải kiểu mặt tứ phương lưu hành bây giờ, nhưng đôi mắt rất lớn, cằm cũng thon gọn, góc mặt mềm mại, là người có phúc khí.

Chuyện chung thân của tiểu tử Diên Thành kia cuối cùng cũng có.

“Lão Triệu ở thư phòng, Diên Thành cậu đi tìm anh ấy đi, chị mượn Bạch Hạ một lớn, tới sớm như vậy giúp đó bà già này, chị không coi hai người thành khách nữa!”

Ngô Tú Nga nhanh chóng xua tay với Bùi Diên Thành, dẫn Bạch Hạ đi về phòng bếp, Bùi Diên Thành phía sau không tự giác tiến lên một bước, tầm mắt nhìn về phía Bạch Hạ như mang theo dò hỏi. Bạch Hạ thấy anh không yên tâm, nghịch ngợm mà quay đầu lại chớp mắt với anh, cô biết nghe lời phải đi theo Ngô Tú Nga vào phòng bếp.

“Lúc đầu chị với lão già nói về chuyện hôn nhân của Diên Thành, già đầu rồi mà đến bây giờ vẫn chưa có người yêu, thì ra đang ở đây chờ em! Chị nghe nói năm trước Diên Thành về quê hai người mới quen biết?”

Ngô Tú Nga dẫn Bạch Hạ vào phòng bếp, chị ấy cũng không thật sự nhờ cô làm việc, đưa cho cô một củ tỏi nhờ lột vỏ. Nhưng đối với tình cảm của đôi vợ chồng son chị ấy cảm thấy rất hứng thú, lời trong lời ngoài đều lộ ra thân cận với Bùi Diên Thành.

Hai người quen biết như thế nào khi nào xác định quan hệ, trong báo cáo yêu đương đều viết rành mạch, dựa theo lý do thoái thác đã thương lượng lúc trước của hai người, Bạch Hạ từ từ nhỏ nhẹ thuật lại một lần, Ngô Tú Nga xào đồ ăn nghe thấy mùi ngon.