Chương 3

Bà cụ Tô lộ vẻ đắc ý, thầm nói con nhỏ chết tiệt này ngược lại đã hiểu chuyện hơn trước rồi.

Ngay sau đó liền nghe Tô Hòa nói: “Mẹ, con choáng, vẫn nên đưa con tới viện vệ sinh công đoàn khám thử đi! Nói không chừng đến đó chích chút thuốc dinh dưỡng, con sẽ khỏe lại.

Thuốc dinh dưỡng chắc không đắt nhỉ? Một lọ chỉ ba, năm tệ, con chích tám lọ mười lọ là được.”

Bà cụ Tô: “…”

Tuy bà ta chưa từng nghe nói thuốc dinh dưỡng gì đó, nhưng Tô Hòa nói có hình có dáng, không thể không tin.

Bà cụ không tình nguyện móc ra một cái trứng từ trong bình hồ lô.

“Bà, đầu chóng choáng lắm, dinh dưỡng của một cái trứng sợ là không đủ, thế nào cũng phải năm quả.

Nếu không thì thôi, cháu vẫn nên đi chích thuốc dinh dưỡng đi!”

Bà cụ Tô nghiến răng lại trừng mắt, cuối cùng vẫn móc ra năm cái trứng gà.

“Ăn, ăn chết mày đi! Một đứa không kiếm điểm công, vơ lấy năm cái trứng gà của tao! Nhà họ Tô sao lại dính phải một con quỷ đòi nợ như mày!”



Chẳng mấy chốc, Trương Thúy Nga đã bưng một cái bát sứ nứt vào.

Trong bát sứ có nửa bát cháo nấu với rau dại và ngô, bên trên đặt hai cái trứng chần.

Triệu Thúy Nga cẩn thận nói: “Đại Nha, trứng chần ăn nhiều quá không tiêu hóa, cho nên mẹ chỉ chần hai cái, còn lại để ngày mai con ăn.”

Ở trước mặt đứa con gái ruột nửa đường nhận về này, Triệu Thúy Nga vẫn luôn biểu hiện có chút hèn mọn, có chút lấy lòng.

Không liên quan gì tới lợi ích, chỉ là vì tình thương của người mẹ.

Bà sợ con gái chê bai nhà này nghèo khổ, sợ con gái không thể thích ứng với cuộc sống nông thôn, bà càng sợ con gái không tiếp nhận người mẹ ruột là bà.

Tô Hòa nhẹ nhàng vâng một tiếng, gắp cái trứng chần lên cắn một miếng.

Đoán chừng là dạo này cơ thể không ăn được dầu nước gì, Tô Hòa cảm thấy đây là trứng chần ngon nhất mà cô từng ăn.

Chỉ mấy miếng, một cái trứng chần đã bị cô ăn hết.

Cô không động tới cái trứng chần còn lại, mà húp cháo rau dại.



Bây giờ chính là lúc giáp vụ, không ít gia đình trong thôn đều sẽ trộn rau dại vào trong cháo ngô.

Tô Hòa thở dài trong lòng, tuy thời đại này khắp nơi đều không giàu có, nhưng thôn Hoàng Khê thật sự quá nghèo.

Không nói xa xôi, cả công xã Hòe Hoa tổng cộng hai mươi đại đội, thôn Hoàng Khê vẫn luôn dựa vào thực lực ngồi vững hạng một đếm ngược ở mảng kinh tế, mỗi năm lúc này đều dựa vào lương thực cứu tế mới có thể miễn cưỡng sống qua ngày.

“Mẹ, con không ăn nổi nữa, cái còn lại để cho Nhị Nha buổi trưa tan học ăn đi!”

Nhắc tới Nhị Nha, trong lòng Tô Hòa thở dài lần nữa.

Nhị Nha là con gái út của Triệu Thúy Nga, sinh lúc tiểu mãn (ngày 20, 21, 22 tháng 5), cho nên đặt tên là Tô Tiểu Mãn.

Năm nay Tô Tiểu Mãn chín tuổi, bởi vì vẫn luôn xoay sau mông của Thẩm Như Ý, tuổi còn nhỏ đã vừa lười vừa ham ăn, còn nói dối suốt.

Cô bé và Thẩm Như Ý thân cận, cho nên rất bài xích với nguyên chủ, không ít lần dùng các loại sâu bọ hù dọa nguyên chủ.

Đáng tiếc, cô bé coi Thẩm Như Ý là chị, Thẩm Như Ý lại đẩy cô bé vào hố lửa.

Trong sách, dưới sự chỉ dẫn của Thẩm Như Ý, Tô tiểu Mãn ngay cả cấp hai cũng không học đã yêu đương với một tên lưu manh, bắt đầu vào nhà trộm cắp, chặn đường cướp của, cuối cùng bị phán tử hình…