Tuy ông cụ Tô không biểu hiện rõ ràng như bà cụ Tô, nhưng hiển nhiên cũng xem trọng đứa cháu trai Tô Kim Bảo hơn.
Thấy Tô Hòa hiểu chuyện như vậy, ông ấy thở phào, đồng thời cảm thấy có lỗi với cháu gái lớn.
“Đại Nha, cũng không thể để con chịu ấm ức không không như vậy, con có yêu cầu gì cứ việc nêu ra!”
Tô Tiểu Mãn vẫn luôn chờ đợi, đây là nhiệm vụ chị gái xấu xa giao cho nó.
“Con thấy xe đạp của chú hai rất tốt, chi bằng đưa xe đạp của chú hai cho chị con đi!”
Bà cụ Tô hung hăng trừng Tô Tiểu Mãn: “Con nít con nôi, xen vào cái gì!”
Ông cụ Tô lại gõ tẩu thuốc: “Cứ quyết như vậy, bảo thằng hai đem xe đạp bồi thường cho Đại Nha, chuyện này coi như kết thúc, sau này không ai được nhắc tới nữa.”
Tô Hòa do dự một chút, lấy giấy thu mua ra.
“Ông, trước đó chú hai đã bán xe đạp cho con, lấy của con một trăm năm mươi tệ, đây, ông xem phải làm sao?”
Trước đây ông cụ Tô từng học trường tư thục hai năm, biết không ít chữ, gật đầu: “Đợi có thời gian ông vào huyện đòi tiền lại cho con.”
Tô Hòa gật đầu: “Con nghe ông.”
Tô Hòa cảm thấy mình làm thế này rất khá, chẳng những hời được một chiếc xe đạp, còn được một trăm năm mươi tệ.
Đoán chừng nếu Tô Vĩnh Thạch biết còn phải bù thêm 150 tệ nữa, sẽ tức chết mất.
Tô Hòa lại bảo Tô Vĩnh Quốc kéo bao tải ra, mở miệng bao, Tô Hòa bắt đầu lấy đồ ra ngoài.
Sáu cuộn vải bông, bốn lon sữa bò, năm cân đường trắng, hai cân đường đỏ, hai cân kẹo sữa, một thùng dầu đậu to, mười cân miến Phú Cường, còn có mười cân gạo tấm.
Đúng rồi, còn một túi bánh và nửa cân kẹo trái cây do Tào Hồng Mai mua.
Mọi người trong nhà nhìn đến trợn mắt há hốc mồm.
Triệu Thúy Nga run giọng: “Đại Nha, đồ, đồ này ở đâu ra?”
Lần này bà cụ Tô không nói mười tệ của bà ta nữa, bởi vì những thứ này vượt xa mười tệ.
Tô Hòa cười: “Con dùng tiền và phiếu mang từ nhà họ Thẩm về mua, vốn dĩ còn muốn giấu lại để dành sau này tính toán. Bây giờ con nghĩ thông suốt rồi, cho nên mua những thứ này.”
Bà cụ Tô hiếm khi lộ ra vẻ hiền từ nói: “Đại Nha, trước đây là bà trách lầm con, con thật sự là một đứa trẻ hiểu chuyện.”
Tô Hòa buồn cười, quả nhiên có tiền có thể sai khiến ma quỷ.
Nhìn xem, bà nội thiên vị này của cô biểu hiện rõ ràng biết bao!
Có điều những thứ này đều là đồ đổi được từ đồng tiền xu trên cầu của Tô Tiểu Mãn, cô làm thế này coi như là lấy của dân dùng cho dân.
Tô Tiểu Mãn nuốt nước miếng, thực ra chị gái xấu xa này cũng rất tốt.
Tô Hòa chia vải bông, sữa bột và kẹo sữa làm hai phần, bảo bà cụ Tô và Triệu Thúy Mai nhận lấy.
Triệu Thúy Mai chần chừ, bởi vì đồ trong nhà luôn do bà cụ Tô quản.
Có điều sau cùng vẫn làm theo.
Nói cho cùng, chuyện xem mắt này khiến lòng bà ấy dao động, vì hai đứa con gái, bà ấy cũng phải mạnh mẽ cứng cỏi hơn.
Ông cụ Tô gõ tẩu thuốc: “Ăn cơm thôi!”
Vốn dĩ tâm trạng của mọi người đều không tốt lắm, nhưng sau loạt thao tác của Tô Hòa, bầu không khí đã hòa hoãn hơn chút.
Cộng thêm đồ ăn tối nay ngon, mọi người ăn cũng ngon miệng, Tô Tiểu Mãn càng không cần phải nói, giống như con chuột con rơi vào ảng gạo, ăn đến dính dầu đầy miệng.
Lúc này, cửa kẽo kẹt một tiếng mở ra.
Người nhà họ Tô nhìn ra ngoài, nhìn thấy người đi vào, sắc mặt đều rất khó coi.
Ông cụ Tô có ba đứa con trai một đứa con gái, con cả Tô Vĩnh Quốc, thằng hai Tô Vĩnh Thạch, thằng ba Tô Vĩnh Chấn, con gái út Tô Ngọc Phân.
Người tới là gia đình thằng ba Tô Vĩnh Chấn.