Chương 26

Nói ra vốn dĩ cục cưng của ông cụ Tô và bà cụ Tô là Tô Vĩnh Chấn này, đáng tiếc bị ông ta tổn thương.

Bởi vì Tô Vĩnh Chấn chạy tới nhà kế toán của thôn họ Trương ở rể!

Chuyện này có thể nói là sỉ nhục to lớn ở thôn Hoàng Khê!

Nhưng chưa hết, năm năm trước bà cụ Tô lâm bệnh nặng, ông cụ Tô đi tìm Tô Vĩnh Chấn mượn tiền, kết quả không mượn được tiền còn bị con dâu út Trương Liên Hương chế giễu.

Tô Vĩnh Chấn còn khuyên ông cụ Tô: “Cha, bệnh của mẹ con đến bệnh viện cũng không trị được, đừng tốn tiền oan nữa!”

Ông cụ Tô thiếu điều tức chết!

Từ đó trở đi, ông cụ Tô coi như không có đứa con trai này.

Sau đó bà cụ Tô khỏi bệnh, Tô Vĩnh Chấn mặt dày tới mấy lần, đều bị ông cụ Tô đánh đuổi đi.

Không biết sao hôm nay lại tới nữa.

Tô Vĩnh Chấn và và Trương Liên Hương vừa vào liền nhận tội, nói lúc đầu bị mỡ heo che mờ lí trí, làm sai chuyện nói sai lời, bây giờ đã biết sai rồi.

Còn đẩy con trai Trương Tiểu Hổ lên trước: “Mau gọi ông nội, bà nội!”

Trương Tiểu Hổ không gọi ai nhưng lại ra sức la lối: “Con muốn ăn thịt! Con muốn ăn thịt!”

Tuy ông cụ Tô và bà cụ Tô không ưa gì hai vợ chồng thằng ba, nhưng không nhẫn tâm với Trương Tiểu Hổ.

Bà cụ Tô bồng nó lên ghế, lấy đũa gắp thịt cho nó ăn.

Tô Tiểu Mãn trợn mắt, may mà vừa nãy mình đã ăn không ít, nếu không hời cho con sói mắt trắng này rồi!

Hai vợ chồng Tô Vĩnh Chấn nhìn nhau, Tô Vĩnh Chấn nói: “Cha, mẹ, nghe nói Đại Nha lên huyện xem mắt? Còn là con trai của phó xưởng trưởng xưởng dệt? Có mối hôn sự này, sau này nhà họ Tô chúng ta phát đạt rồi!”

Ông cụ Tô nghe xong còn có gì không hiểu, hai vợ chồng này chắc chắn là nghe nói chuyện này cho nên mới tới làm thân!

Ông cụ Tô tức run người: “Hôn sự đổ bể rồi, mày không vơ vét được lợi ích gì đâu, mau cút đi cho tao!”

Tô Vĩnh Chấn vẫn không tin lắm: “Đổ bể rồi? Sao con nghe mẹ vợ của anh hai nói hôn sự thành rồi?”

“Nghe không hiểu tiếng người à? Đổ bể là đổ bể, cút, cút mau!”

Lúc này Tô Vĩnh Chấn mới chú ý tới đôi mắt đỏ hoe của Tô Hòa và chị dâu trưởng Triệu Thúy Nga, rõ ràng là từng khóc.

Trương Liên Hương cũng chú ý thấy, bĩu môi: “Tôi bảo mà, con trai xưởng trưởng người ta sao có thể nhìn trúng một đứa con gái nhà quê từng bị dã nhân ôm chứ, nó thế này, dù ở quê cũng chả ma nào thèm…”

Bốp!

Triệu Thúy Nga tát Trương Liên Hương một bạt tai.

“Ngậm cái mồm thối của cô lại, cô còn nói nữa, tôi xé nát miệng cô!”

Phụ nữ vốn yếu đuối, nhưng lại mạnh mẽ khi làm mẹ, cho dù là Triệu Thúy Nga tính tình nhu nhược, nghe thấy con gái bị sỉ nhục cũng phải lộ ra nanh vuốt!

Bà cụ Tô cũng tức run, cầm cây củi đi đánh Trương Liên Hương.

Bà ta thiên vị là thật, nhưng cũng không chấp nhận người khác chà đạp danh tiếng của Tô Hòa.

Trương Liên Hương kêu lên một tiếng lủi đi, Tô Vĩnh Chấn cũng ôm Trương Tiểu Hổ chạy.

Đợi khi ra ngoài cửa lớn, Trương Liên Hương giậm chân chửi: “Tôi nói sai sao, Tô Đại Nha đã bị dã nhân ôm rồi, chính là đồ phế liệu không ai thèm! Triệu Thúy Nga, con gà mái già không đẻ được trứng, đáng đời không có người nối dõi! Chị thế mà lại dám đánh tôi, có ngon chị đợi đấy, cha tôi là kế toán của thôn chúng tôi, chỉ cần ông ấy hô lên một tiếng, sẽ có người xả giận cho tôi!

Hôm nay nếu không đập nát nhà họ Tô mấy người, tôi không tên Trương Liên Hương nữa!”

Con ngươi Tô Hòa lạnh xuống, giật lấy cây củi từ tay bà cụ Tô, xông về phía Trương Liên Hương!