Nguyễn Ninh ngâm nga một khúc nhạc nhỏ, vừa hỏi đường vừa lên trấn.
Cô đã nghĩ thấu đáo rồi, tuy mình và Khương Ngọc không có chút nền tảng tình cảm nào, hoàn toàn chính là cưỡng ép bị kéo vào nhau.
Nhưng số tiền này, xuất phát từ góc độ của người chồng này của mình, chắc chắn là cho mình, chứ không phải cho người thường xuyên làm khó cô như Lý Thải Bình.
Lấy tiền về, tuyệt đối là quyết định chính xác nhất cô đưa ra sau khi xuyên tới đây.
Cô đã nóng lòng muốn xem bộ dạng Lý Thải Bình tức đến run người khi không nhận được tiền.
Nguyên chủ bị đánh ngất bên trong ruộng cao lương vốn đã đủ kỳ quặc rồi, bây giờ nếu đã xuyên việt tới, khả năng quay về không lớn.
Hiện tại, đã tới thì an cư, sống tốt cuộc sống của mình, vui vẻ sống tiếp mới là chân lý.
Đi bộ khoảng một tiếng, cuối cùng cũng thấp thoáng nhìn thấy một chút dấu vết công nghiệp hóa.
Tuy vẫn là nhà trệt thấp lùn nhưng quang cảnh khác xa với trong thôn.
Ít nhất có đèn đường, và trên đường phố cũng xem như sạch sẽ.
Cô hỏi người đi đường, xác định hướng của bưu điện, lau mồ hôi trên trán, hăng hái đi vào.
Lúc này là giờ ăn cơm trưa, trong bưu điện không có ai.
Cô quan sát xung quanh, tìm một cái ghế đặt mông ngồi xuống.
Trên chặng đường này, cô đi đến đau lưng mỏi gối.
Cộng thêm trước đó trên đầu còn ăn một cú nặng, cảm giác choáng váng khiến cô suýt nôn ra.
Cô cũng muốn ở nhà họ Khương một cách thoải mái, nhưng có một số chuyện bây giờ không nắm chắc, sau này có thể sẽ vô cùng bị động.
Không ra ngoài giải quyết xong mọi chuyện thì rất khó để mình không bị mẹ kế của chồng ức hϊếp nữa.
Còn phong cách ăn mặc đơn giản này, Nguyễn Ninh không khỏi tự chủ thở dài một hơi.
Cô phải nhanh chóng hòa nhập vào, cố gắng đừng nói gì lỡ lời.
Những tư tưởng tác phong hiện đại hóa kia cũng phải thu liễm lại, lỡ như bị phát hiện điểm kỳ quặc gì đó, khi đó sẽ không giấu được nữa.
“Đồng chí, tới lấy tiền sao?”
Qua một lúc, một nữ đồng chí mặc đồ màu lam tới phía sau ô cửa sổ ngồi xuống, nhìn thấy Nguyễn Ninh còn đang ngơ ngẩn, hỏi một câu.
Nguyễn Ninh vội hồi thần, nghĩ tới lúc ra ngoài, biểu cảm của đại đội trưởng khi thấy cô ngay cả thư giới thiệu cũng không biết, dứt khoát ngốc nghếch gật đầu.
“Đúng vậy, mỗi tháng chồng tôi đều sẽ gửi tiền cho tôi.”
Nữ đồng chí híp mắt, nhớ lại một chút.
Trấn Bình Ninh này là trấn lớn nhất quanh đây, cũng là trấn có cơ sở hạ tầng hoàn thiện nhất.
Muốn lấy tiền đều tới đây.
Người mỗi tháng đều sẽ gửi tiền cô ấy biết, là người họ Khương, địa chỉ ở trong bộ đội.
Nhưng người mỗi lần tới lấy tiền đều là một bà cụ.
Cô ấy hơi nghi hoặc: “Đưa phiếu gửi tiền cho tôi, tôi kiểm tra một chút.”
Nguyễn Ninh ngơ ngác, phiếu gửi tiền?
Cô chớp mắt, vẻ mặt mơ hồ, trước đây cô đều là trực tiếp chuyển khoản ngân hàng, chưa từng dùng tới phiếu gửi tiền.
Và trong ký ức của nguyên chủ cũng không có thứ như phiếu gửi tiền này.
Xem ra những năm gả tới đây, nguyên chủ thật sự không biết gì cả.
Nếu đều là Lý Thải Bình ở phía sau thầm thao túng, cô dứt khoát thà không làm, đã làm thì phải tới nơi tới chốn, trực tiếp tuông ra chuyện mình có một bà mẹ chồng ác độc.
“Đồng chí tôi không có phiếu gửi tiền…”
Nữ đồng chí a một tiếng, không có phiếu gửi tiền?
Dựa theo quy trình, muốn lấy tiền thì phải đưa phiếu gửi tiền, nếu không có phiếu gửi tiền, chắc chắn không thể lấy tiền.
“Vậy tôi…”
“Nhưng…mẹ tôi có, bình thường đều là mẹ tôi lấy ấn chương của tôi tới lấy tiền, bây giờ tôi bị bệnh, hết cách đành phải đến trạm y tế, nhưng trên người lại không có tiền…”
Nguyễn Ninh nhìn nữ đồng chí trước mặt này cũng hơn ba mươi tuổi rồi, chuyện nên trải qua chắc chắn đã trải qua cả rồi.
Có một số chuyện có thể đồng cảm.