Chương 7

Đại đội trưởng chỉ bản đồ trên vách tường: “Nhìn hiểu không?”

Nguyễn Ninh nhẩm vẽ đại khái một chút, trong lòng đã nắm chắc rồi.

Vừa muốn quay người rời đi, ý thức được trên người mình không có tiền: “Đại đội trưởng…tôi còn có một chuyện nhờ vả…”

Đại đội trưởng thấy đau đầu, thế này là thế nào!

Nguyễn Ninh này đúng là không có việc không ra ngoài, hễ ra ngoài thì toàn là việc.

“Còn có chuyện gì?”

Nguyễn Ninh cũng nghe ra được giọng điệu của đại đội trưởng có hơi không vui, cô ngượng ngùng cười: “Tôi muốn mượn chú ít tiền, tôi đi khám bệnh, không có tiền…”

Tuy ở thập niên 70, về ý nghĩa khám bệnh không tốn tiền, nhưng đi lên trấn chắc chắn còn có chỗ khác cần tiêu tiền.

Đại đội trưởng trực tiếp tức giận trừng mắt, nói như chửi: “Cô đùa với ông già tôi à? Mỗi tháng Khương Ngọc gửi cho cô mấy chục tệ, đồ phụ nữ phá của cô tiêu sạch sành sanh rồi?”

Nguyễn Ninh nghe đại đội trưởng hỏi như vậy, vốn bớt một chuyện chi bằng thêm một chuyện, bỗng nhiên bật khóc.

Nước mắt kèm theo tiếng nức nở, vô cùng đau khổ.



Đại đội trưởng tưởng mình nói quá nặng lời, có hơi lúng túng.

Tiểu bối khóc trước mặt mình, ông ấy không biết làm sao.

Nguyễn Ninh thấy thời cơ cũng hòm hòm, đáng thương nói: “Số tiền đó nói là cho tôi, nhưng người giữ tiền trong nhà là mẹ kế, đời nào tới tay tôi…”

Đại đội trưởng không ngờ còn có chuyện như vậy, hơi nghi hoặc hỏi: “Vậy cô bị bệnh, họ cũng không cho cô tiền đi khám bệnh?”

Nguyễn Ninh yếu ớt gật đầu, đáng chết, vốn dĩ đã đau đầu, khóc nức nở như vậy, suýt chút ngất xỉu.

Đại đội trưởng kinh ngạc không khép được miệng, sau đó lại nghi ngờ Nguyễn Ninh nói dối.

Ở trong thôn, danh tiếng của cha Khương rất tốt, không tới mức sẽ làm ra loại chuyện này chứ?

Nguyễn Ninh thấy đại đội trưởng không tin, tuyệt vọng nói một câu: “Nếu chú không tin, có thể gọi bưu tá đối chất với tôi, nếu tôi có một câu nói xạo, không được chết yên thân!”

“Hơn nữa, chồng tôi là vì quốc gia, chiến đấu ở tiền tuyến, cuộc sống của tôi lại khổ cực như vậy…”

Đại đội trưởng thấy Nguyễn Ninh thề thốt, đoán chừng chuyện này là thật rồi.



Hơn nữa cô gái này nói không sai, Khương Ngọc ở bộ đội, ngày nào cũng máu dính đầy dao, Nguyễn Ninh thì ngay cả khám bệnh cũng phải xin tới chỗ ông ấy!

Nhà họ Khương này có hơi không biết nặng nhẹ rồi!

Nghĩ tới đây, ông ấy trực tiếp móc ra một tờ đại đoàn kết từ trong túi, giọng điệu trầm trọng nói: “Đi mau về mau.”

Sau đó lại viết một bức thư giới thiệu, Nguyễn Ninh này cũng thật thảm.

Một cô gái gả tới gia đình như này, còn chưa từng đi xa, cũng không biết ra ngoài cần thư giới thiệu.

Nguyễn Ninh nhận bằng hai tay, gật đầu, cô chắc chắn phải đi mau về mau, nếu không sẽ bỏ lỡ kịch hay.

Trong ký ức của nguyên chủ, cha Khương này sỉ diện nhất.

Đại đội trưởng lại ghét ác như thù, tính tình nóng nảy, bây giờ người nhà họ Khương chèn ép cô, đại đội trưởng chắc chắn sẽ nghĩ cách nhắc nhở.

Tới lúc đó người không leo xuống được là cha Khương, trong nhà chắc chắn sẽ có một màn kịch hay.

Tóm lại cô là người bị hại, cha Khương lại thích thái bình giả tạo, dù có thế nào, người bị mắng đều không phải là cô.

Cô phải xem xem, Lý Thải Bình này sẽ lật lọng như thế nào để qua!