Chương 6

Nói xong, trực tiếp xoay người đi ra ngoài.

Lý Thải Bình ngơ ngác, bà ta cho rằng Nguyễn Ninh sẽ bất chấp cãi nhau một trận với bà ta, hoặc là giống như trước đây, một khóc hai quấy ba treo cổ.

Quậy banh nóc nhà, gà chó không yên, nhưng hôm nay lại không có.

Bà ta nghi hoặc nhìn bóng lưng rời đi của Nguyễn Ninh, Khương Tĩnh đã sớm không vui rồi, nhìn thấy mẹ già vẫn đang ngơ ngác, cô ta nhíu mày, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mẹ, con còn đang đau này!”

Lý Thải Bình nào còn để ý tới Nguyễn Ninh nữa, con tiểu hồ ly tinh này, thích ra sao thì ra, không thể để tâm can bảo bối của bà ta bị đau được.

“Tới liền tới liền!”

Một bên khác, Nguyễn Ninh không lựa chọn cứng chọi cứng, đó là bởi vì trong cả cái nhà này, trọng lượng tiếng nói của Lý Thải Bình rất nặng.

Tuy hai người cãi nhau, cho dù là đánh nhau, cô cũng chưa chắc bị thiệt.

Nhưng chiếm được ưu thế nhất thời, tổn thất vẫn chưa biết là gì!

Dù sao thì thời này đi đâu cũng cần thư giới thiệu, nếu bị đuổi ra khỏi nhà, sợ là làm ăn mày cũng sẽ bị tra hỏi.

Vậy thì lỗ nhiều hơn lãi, chi bằng dùng sách lược vỗ về, lấy nhu khắc cương.



Nghĩ tới đây, cô cong môi lên, dựa theo ký ức của nguyên chủ đến ủy ban thôn trong thôn.

Bên trong ủy ban thôn, đại đội trưởng đầm đìa mồ hôi, uống mấy ngụm nước lạnh liền định tiếp tục làm việc.

Nguyễn Ninh vội vã chạy tới, hét to: “Đại đội trưởng, tôi có chuyện tìm chú!”

Đại đội trưởng ngẩn ra, nhìn thấy là Nguyễn Ninh, vô thức lùi về sau nửa bước.

Cô gái này có vẻ ngoài xinh đẹp, mười dặm tám thôn đều biết, dĩ nhiên ông ấy cũng lập tức nhận ra ngay.

Nhưng từ trước đến nay, Nguyễn Ninh đều ở nhà họ Khương, sao hôm nay lại ra đây?

Nguyễn Ninh cũng ý thức được đại đội trưởng này có chút kháng cự với mình, cô bất lực thở dài một hơi.

Nguyên chủ ngu ngốc, bất tri bất giác bị hai mẹ con Lý Thải Bình quy chụp cái danh nóng nảy, gây sự vô cớ.

Bây giờ ra ngoài, người trong thôn đều trốn cô.

“Đại đội trưởng, tôi muốn lên trấn một chuyến.”

Nếu cô đã không thể moi được tiền từ trong tay Lý Thải Bình, vậy thì nắm chặt tiền của tháng này vào tay trước.



Tốt hơn là không có nhiều.

Đại đội trưởng nghe Nguyễn Ninh muốn lên trấn, hít sâu một hơi: “Cô lên trấn làm gì?”

Nguyễn Ninh chỉ vào đầu của mình, cô bị người ta đánh vào đầu, từ lúc bắt đầu tới bây giờ vẫn luôn choáng váng nặng trĩu.

Lên trấn khám không quá đáng chứ?

“Đầu bị thương rồi, tôi đi khám, khám thử rốt cuộc bị làm sao?”

Đại đội trưởng cũng đã nghe nói, chuyện này ầm ĩ rất lớn, hai mẹ con Lý Thải Bình sai Nguyễn Ninh đi trộm đồ trong nhà người khác.

Nguyễn Ninh tay chân không lưu loát, bị người ta đánh ngất.

Nói tới nói lui cũng là một số chuyện không vẻ vang gì, tuy trong lòng đại đội trưởng không vui nhưng vẫn viết cho Nguyễn Ninh một lá thư giới thiệu.

“Đi sớm về sớm, cô biết đường không?”

Nguyễn Ninh ngại ngùng nuốt nước bọt, đương nhiên là…không biết.

Ngoài quanh quẩn ở thôn Đào Lý ra, nguyên chủ chưa từng lên trấn.