Chương 3

“Ầm ầm ầm...”

Tiếng sấm vang vọng khắp chân trời, người trong thôn lại càng thêm kinh ngạc.

“Đừng có nói là Khương Tĩnh nói dối đó nha?”

“Không lẽ còn giả được à? Tôi thấy đến cả ông trời cũng ngứa mắt rồi!”

“Không nói nữa không nói nữa, tôi đi về nhà dẹp quần áo, mùa mưa phùn hiếm lắm mới có một ngày nắng, quần áo tôi chất chồng suốt mười ngày qua còn chưa kịp phơi khô nữa!”

Nguyễn Ninh vốn dĩ cũng chỉ là muốn nhìn xem phản ứng của hai mẹ con này, không ngờ bầu trời lại đột nhiên mây đen giăng đầy, sấm sét ầm ầm.

Không lẽ là ông trời hiển linh sao?

Lý Thải Bình thấy tất cả mọi người đều đã giải tán, không thể thực hiện mục đích trước đó của mình nữa.

Bà ta nghiến răng, tức giận bực bội nhìn Nguyễn Ninh, hiện tại người ngốc đều có ngốc phúc!

Nguyễn Ninh nhìn Lý Thải Bình đang vô cùng tức giận, còn có Khương Tĩnh đang ngơ ngác không hiểu ra sao, quyết định ăn hϊếp người dễ bị ăn hϊếp trước.



“Em chồng, rốt cuộc thì em làm bao nhiêu chuyện trái lương tâm thế, đến cả ông trời cũng không nhìn được nữa.”

Khương Tĩnh có chút sợ hãi, ngay từ đầu cô ta cũng chẳng tin chuyện quỷ thần gì.

Nhưng mà ngày hôm nay lại trùng hợp như thế, làm trong lòng cô ta cũng có chút sợ hãi.

Cô ta cũng không rảnh đi để ý đến bà chị dâu luôn luôn khúm núm rụt rè đột nhiên trở nên lạnh lùng sắc bén, chỉ vội xoay người đi vào phòng của mình, sợ lát nữa sẽ có sét đánh lên người mình thật!

Nguyễn Ninh nhún vai, nhìn bóng dáng của Khương Tĩnh, cười khanh khách nói:

“Em chồng, em xui xẻo thật đó nha, coi chừng đi đường bị vấp té đó!”

“Bịch!”

Cô vừa nói xong, Khương Tĩnh đang đi trên đất bằng lại lập tức té ngã.

Nguyễn Ninh vốn dĩ là xuyên không mà đến, đây gọi là nghịch thiên mà đi, hiện tại lại thường xuyên nói đâu trúng đó.

Không lẽ, cô là miệng quạ đen à?

Nghĩ đến đây, cô nhìn Khương Tĩnh đang hùng hùng hổ hổ bò dậy, lẩm bẩm tự nói: “Em chồng có bò dậy thì cũng đứng không vững.”



Quả nhiên, Khương Tĩnh khó khăn lắm mới đứng dậy được lại dùng một tư thế vô cùng quá dị té lăn quay ra đất lần nữa.

Lý Thải Bình đi dẹp quần áo nhìn thấy con gái bị té cánh tay trầy da, nhanh chóng quăng quần áo trong tay xuống, xông đến trước mặt con gái mình, đau lòng nói: “Chuyện gì thế này, có đau không?”

Trên cơ bản Nguyễn Ninh đã có phán đoán riêng của mình, cái miệng này của cô, gọi là miệng quạ đen!

Ba lần mở miệng, cả ba lần đều linh nghiệm.

Thấy Lý Thải Bình chuẩn bị đỡ Khương Tĩnh đứng lên, cô đột nhiên nghịch ngợm, lại lầm bầm nói: “Mẹ chồng cũng lớn tuổi rồi, đỡ em chồng dậy coi chừng lại bị trẹo eo đó.”

Sau đó, cô nhìn chằm chằm vào hai người ở trước mặt, chờ mong Lý Thải Bình sẽ bị trẹo eo.

Chỉ là cô đợi một lúc lâu, Lý Thải Bình đã đỡ Khương Tĩnh lên ghế ngồi nhưng vẫn không có động tĩnh gì hết, không thể nào!

Cô khó hiểu nhíu mày lại, rốt cuộc là xảy ra vấn đề ở chỗ nào.

“Nguyễn Ninh, cô cứ trơ mắt nhìn em chồng cô ngã thế à!”

Lý Thải Bình thấy Nguyễn Ninh vẫn cứ đứng yên tại chỗ nhìn như một người gỗ, đây không phải là cười trên nỗi đau của người khác thì là cái gì?