Bà cụ Khương không hiểu gì, bà ấy nhíu mày nhìn đại đội trưởng: “Chú gọi tôi đi làm gì? Một bà già như tôi đã sớm không quản lý gia đình nữa rồi, chi bằng chú đi tìm con trai tôi.”
“Bà cứ đi cùng tôi một chuyến đi! Chuyện liên quan tới con trai bà!”
“Được thôi, vậy thì đi.”
Nguyễn Ninh cũng không dám hàm hồ, cô bỏ công cụ làm việc trong tay xuống, sải bước đi theo: “Bà nội cháu đi cùng bà.”
Đại đội trưởng ngẩn ra, quay đầu nhìn Nguyễn Ninh.
Bà cụ Khương nhìn ra được đại đội trưởng không muốn, ho khan một tiếng, thuận miệng nói: “Con bé này bình thường trầm mặc ít nói, đi theo thì đi thôi.”
Ba người đi một mạch tới ủy ban thôn, đại đội trưởng có hơi quẫn bách.
“Thưa bà, chuyện lát nữa tôi nói với bà, bà tuyệt đối phải chuẩn bị sẵn tâm lý, đừng bị dọa sợ đó.”
Đại đội trưởng hít sâu một hơi, thấy biểu cảm của bà cụ bình tĩnh, dứt khoát lẹ làng: “Mới sáng sớm có một cặp vợ chồng tới cổng nhà tôi, dẫn theo một bé trai, cũng chỉ tầm năm sáu tuổi, nói là con của con trai bà.”
Bà cụ Khương thoạt tiên kinh ngạc, sau đó thế mà lại bật cười.
Tuy bà ấy là một bà lão nội liễm, nhưng nghe thấy loại lời nói hoang đường này, dĩ nhiên không nhịn được cười ra tiếng.
“Đại đội trưởng, con trai tôi cũng một đống tuổi rồi, cho dù là năm sáu năm trước, sợ là cũng…”
Bà ấy không nói quá trực tiếp, nhưng đại đội trưởng nghe hiểu.
Mới đầu ông ấy cũng nghĩ như vậy, cha Khương cũng đã có tuổi, trai gái đủ đầy, nếu không phải Khương Ngọc ra ngoài đi lính, có lẽ ông ta đã sớm bồng cháu rồi.
Sao có thể có một đứa con ê a học nói chứ?
“Bà nói phải, chỉ là hai vợ chồng kia nói có bằng có chứng, khẳng định chắc nịch, đây là vấn đề tác phong, tôi cũng không dám tùy tiện xử lý, cho nên mới gọi bà tới, định nhờ bà cho ý kiến.”
Khi Nguyễn Ninh nghe thấy bốn chữ vấn đề tác phong, đồng tử co rút lại.
Đúng vậy, thời nay nếu tác phong có vấn đề, đó là vấn đề rất lớn.
Làm không khéo cả thôn Đào Lý đều phải bị thôn cách vách chửi mắng, họa này người cả thôn phải cùng nhau gánh.
Bà cụ Khương cười lạnh hai tiếng, năm đó cha Khương làm ra loại chuyện thất tín bội nghĩa đó, bà ấy đã hoàn toàn thất vọng về đứa con trai này rồi.
Bây giờ lại có thêm một đứa con trai lòi ra, dĩ nhiên bà ấy không định quản loại chuyện cũ mèm này nữa!
“Nghiệt ai tạo, người đó gánh, hỏi ý kiến của một bà già như tôi, chú cũng thật đánh giá cao tôi quá!”
Mặt đại đội trưởng biến sắc, ông ấy không ngờ nhà họ Khương đã mất đoàn kết tới mức này rồi.
Hiện giờ bà cụ không muốn đưa ra quyết định, ông ấy chỉ có thể ra đồng mời cha Khương tới.
Nguyễn Ninh vẫn luôn cúi đầu, chuyện này quả thực không phù hợp để một đứa con dâu như cô nghe.
Chẳng qua bây giờ đã nghe thấy rồi, chỉ có thể cau mày, bất lực thở dài.
Bà cụ Khương vỗ tay của Nguyễn Ninh, ra hiệu cô đừng lo lắng: “Đây vốn dĩ không liên quan tới cháu, cho dù thứ trời đánh đó nổi điên cũng không có lý nào trút lên cháu.”
Thứ trời đánh đó dĩ nhiên là cha Khương, nhưng Nguyễn Ninh luôn cảm thấy kỳ lạ, một ông già năm mươi tuổi, có một đứa con năm sáu tuổi.
Thế cục bây giờ của nhà họ Khương biến chuyển liên tục, Khương Ngọc không được ông ta thích, Lý An không phải con ruột của ông ta.
Bé trai năm tuổi này liền trở thành nhân vật mấu chốt nhất, nếu thật sự nhận lại, sợ là Lý Thải Bình phải mất ngủ cả đêm.”
Trong lúc đại đội trưởng đi gọi người, cặp vợ chồng kia cũng dẫn đứa bé đi vào ủy ban thôn.
Nguyễn Ninh híp mắt, nhìn thật kỹ bé trai.
Ánh nhìn đầu tiên, cô thật sự rất sốc!
Gương mặt của bé trai quả thực có vài phần giống với cha Khương.
Ngoài giống cha Khương, còn giống em trai của mình…
Cô suýt chút cho rằng em trai của mình cũng xuyên việt tới.
Nhưng nhìn kỹ lại mấy phút, mới phản ứng lại, đứa bé này có cùng một gương mặt với em trai mình.
Cô không khỏi tự chủ nảy sinh vài phần thương hại đứa bé này.
Một bên khác, bà cụ Khương nắm tay Nguyễn Ninh, siết chặt lại.
Qua vài giây mới ý thức được mình thất thố, trên gương mặt bà cụ hiện ra vài phần ẩn nhẫn, sắp xếp lại cảm xúc của mình, lúc này mới bình tĩnh nhìn bé trai.
“Cậu bé, cháu tên gì?”
Bé trai bẩn bẩn, trên tay toàn là đất, ngược lại là cặp vợ chồng dẫn bé trai này lại ăn vận rất đường hoàng, so sánh với nhau, chênh lệch lập tức lộ rõ ra.
Bé trai sợ hãi, nghe thấy bà cụ hỏi, cũng không dám lên tiếng, ngược lại ngẩng đầu nhìn cặp vợ chồng kia.
Hai vợ chồng bảo vệ đứa trẻ ở đằng sau, không vui nói: “Chúng tôi tới tìm Khương A Tam, ngăn này cản nọ, rốt cuộc có ý gì?”
Khương A Tam là tên của cha Khương, chỉ có điều cha Khương cảm thấy cái tên này không hay, trước giờ không cho người nhà gọi.
Cặp vợ chồng trước mắt này thật sự biết không ít!
“Ai tìm tôi?”
Cha Khương từ bên ngoài vào, đại đội trưởng vẫn giống như vừa nãy, chưa tới ủy ban thôn, không nói một chữ nào.
Ai biết trùng hợp là đυ.ng mặt nhau, cha Khương nhìn cặp vợ chồng này, biểu cảm rất u ám.
“Này, em gái mệnh khổ của tôi sinh cho anh một đứa con trai, anh tự nhìn đi.”
Cha Khương ngơ ngác, đây là ý gì?
Sau khi bé trai nghe thấy, bất chấp chen ra từ phía sau hai vợ chồng, trực tiếp giang hai tay ra, ôm chầm lấy đùi của cha Khương.
“Cha, cha…”
Đại đội trưởng nhìn cảnh này, biểu cảm cũng có chút mơ hồ, thế này cũng quá tự làm thân rồi.
Cha Khương chưa từng trải qua loại chuyện kiểu này, đứa bé giống như bánh dày dán lên ống quần ông ta.
“Nói bậy cái gì, tôi vẫn luôn ở thôn Đào Lý, chưa từng ra ngoài, các người chớ ngậm máu phun người.”
Bà cụ Khương bảo vệ Nguyễn Ninh, hai người đứng ở gần đó lạnh lùng nhìn cảnh này.