Chương 15

Nguyễn Ninh nhìn năng lực điên đảo thị phi đen trắng của cha Khương thuộc hàng đẳng cấp, quả nhiên, không phải người một nhà không vào cùng một cửa.

“Cha, lời này là do cha nói đó, vậy sau này con ăn uống, tuyệt đối đừng để mẹ giành nữa, nếu không vỡ bát, lãng phí lương thực, còn ầm ĩ tới gà chó không yên.”

Cô nói rất chí lí, Lý Thải Bình trước giờ rất gay gắt thế nhưng cũng không thể phản bác được.

Nếu nói, không khác nào vả mặt chồng mình.

Nếu không nói, sau này Nguyễn Ninh ăn trứng gà, bột trắng trong nhà, thật sự không thể nói gì được.

Cha Khương nhìn Nguyễn Ninh ăn nói khôn khéo, lần đầu tiên cảm thấy vợ thằng cả cũng là một người khó đối phó.

Ông ta trầm mặc ăn cái bánh trong tay, không nói lời nào.

Lý An thì nhìn Nguyễn Ninh một cách thâm sâu, sau đó cúi đầu tiếp tục ăn cơm, giống như chuyện xảy ra trước mắt không liên can gì tới mình.

Chỉ còn lại Khương Tĩnh tỏ vẻ không cam tâm, được Lý Thải Bình khuyên mới không tình nguyện ăn mấy miếng cơm.

Đại khái là chưa từng chịu cục tức này, sau khi ăn vài miếng, hất đũa, giở tính giở nết, trực tiếp bỏ đi.

Nguyễn Ninh hơi nâng mí mắt, Khương Tĩnh đúng là tính nết đại tiểu thư.

Bữa cơm tối này mọi người đều mang nặng tâm tư riêng, Lý Thải Bình mấy lần mở miệng muốn chèn ép Nguyễn Ninh đều bị bà cụ Khương cắt ngang.



Coi như bà ta đã nhìn ra, bà già này trước đây luôn giúp con tiểu tiện nhân này.

Bây giờ hai người hợp sức lại, trước đây tiểu tiện nhân chẳng là cái thá gì, chỉ là không biết vì sao hôm nay lại giống như biến thành người khác!

Cha Khương cũng hơi tức tối trong người, nhưng lại không thể phát tiết ra.

Tùy tiện đối phó hai miếng rồi cũng đứng dậy rời đi.

Người trong thôn, thích nhất chính là sau khi ăn cơm tối, tụm năm tụm ba ở cổng ủy ban thôn, mang cái ghế đẩu nhỏ ra tán gẫu.

Đàn ông thì bê một bàn cờ tướng, chơi vài ván.

Đợi trời tối hẳn, ai về nhà nấy, vợ con ấm đầu giường.

Cha Khương hôm nay vẫn như bình thường, hai tay chắp phía sau, trên mặt treo nụ cười hạnh phúc.

Dù sao thì ở trong thôn này, con trai lớn của ông ta có tiền đồ.

Mỗi tháng gửi tiền về nhà, cả nhà còn có thể chiếm một danh xưng gia đình tiên tiến.

Bình thường những người này đều thích lấy lòng ông ta, đi vào trong thôn, oai phong không khác gì đại đội trưởng.

Chỉ là hình như bầu không khí hôm nay hơi khác khác, ánh mắt của những người này sao lại mang theo vài phần xa cách?



Ông ta hắng giọng, nhiệt tình đi tới trước bàn cờ:

“Lão Trương, lại đánh cờ à?”

Lão Trương bị gọi tên chính là đại đội trưởng trong thôn.

Vốn dĩ ban ngày Nguyễn Ninh khóc lóc mượn tiền, xin thư giới thiệu lên trấn khám bệnh đã khiến ông ấy có vài phần tò mò về gia đình nhìn như vẻ vang như nhà họ Khương.

Vừa nãy khi mọi người tụ tập lại, ông ấy lại nghe vài câu đàm tiếu.

Lý Thải Bình và Khương Ninh thế mà lại chỉ Nguyễn Ninh, nói cô nửa đêm ra ngoài trộm đồ, hận không thể quậy banh lên cho cả thôn Đào Lý đều biết.

Từng chuyện từng chuyện, không phải đều là muốn ép chết Nguyễn Ninh sao?

“Lão Khương à, mớ bòng bong trong nhà ông đã giải quyết xong chưa?”

Đại đội trưởng lên tiếng không hề khách sáo chút nào, dĩ nhiên là muốn trút giận thay Nguyễn Ninh.

Cha Khương ngẩn người, ông ta nghi hoặc nhìn xung quanh, phát hiện biểu cảm của những người này đều ý vị sâu xa như thế.

Ban ngày, nhà họ Khương chắc chắn đã xảy ra cái gì đó, nếu không những người này sẽ không lộ ra biểu cảm này.

Cha Khương sỉ diện nhất, bị những người này đánh giá một cách trắng trợn, thế này còn xấu hổ hơn việc lột trần quần áo của ông ta nữa.