Loại lời chọc ngứa này trực tiếp đâm thẳng lên ngực của Lý Thải Bình, nói một câu khó nghe, từ khi bà ta gả vào nhà họ Khương, bà ta chưa từng nấu cơm.
Trước đây là bà nội Khương nấu, sau đó Nguyễn Ninh gả vào, chính là do Nguyễn Ninh nấu.
Bà ta từ sáng tới tối ở nhà, chỉ là cắn hạt dưa, tán dóc, gϊếŧ thời gian cùng con gái mình.
Bây giờ bỗng nhiên bắt bà ta nấu cơm, thế này cũng quá bất ổn rồi.
“Để mẹ chồng nấu cơm, ra thể thống gì?”
Lý Thải Bình không nhịn được nhiều lần cường điệu thân phận của mình, nếu không phải chồng mình ở đây, bà ta đã sớm động thủ rồi.
Ở trước mặt cha Khương, bà ta sẽ hơi che đậy bộ mặt thật của mình, sẽ không làm đến cùng như thế.
“Vậy sao, ra thể thống gì?”
Nguyễn Ninh lặp lại lần nữa, sâu xa nói.
Cô cảm thấy hơi buồn cười, Lý Thải Bình này đầu óc không tỉnh táo sao, ra sức mớm lời cho cô.
Bà nội Khương cũng cười, về cơ bản Lý Thải Bình rất ít bị chặn họng, ngược lại hôm nay, nhiều lần bị đáp trả.
Khương Tĩnh nhìn thấy mẹ mình bị phản bác đến câm nín, tức đến giậm chân.
“Trước đây đều là như vậy, bây giờ nói cái gì mà không muốn nấu cơm nữa, tôi thấy là bản thân chị lười biếng.”
Cô ta cảm thấy Nguyễn Ninh và bà nội Khương nấu cơm đều là lẽ đương nhiên, dĩ nhiên cũng không cảm thấy việc này có gì không đúng.
Khi bà nội Khương nghe Khương Tĩnh nói vậy, không khỏi có chút đau lòng.
Lúc nhỏ, bà ấy đối xử vô cùng tốt với đứa cháu gái này, bà ấy rất công bằng, bất kể là Lý An, Khương Ngọc hay là Khương Tĩnh, chỉ cần bà ấy có đều sẽ chia đều cho ba đứa.
Nhưng càng lớn, bà ấy càng phát hiện Khương Tĩnh ích kỷ, chỉ đối tốt với người có lợi với mình.
Còn Lý An, từ đầu tới cuối đều là một con sói mắt trắng, chỉ có Khương Ngọc luôn trầm mặc ít nói mới là người thật lòng tốt với bà ấy.
Cho nên bà ấy mới càng thêm thương yêu, chiếu cố vợ của Khương Ngọc.
“Nếu đều không muốn nấu cơm, vậy thì nhịn đói hết.”
Nguyễn Ninh nghe thấy ngữ khí như lẽ tất nhiên của Khương Tĩnh, cũng không định nói chuyện đàng hoàng nữa, món nợ sáng nay cô vẫn chưa tính.
Cha Khương luôn giữ im lặng, hút thuốc phì phà híp mắt lại, không vui nói: “Cô không phải ra đồng làm việc, nấu bữa cơm cũng cảm thấy mệt?”
Nguyễn Ninh thật sự chỉ có một câu, ông ngon thì ông làm!
Nào có chuyện cô không phải ra đồng làm việc, hôm nay nói nửa đêm đến nhà thím Thu Hương trộm cao lương, ngô, đó là sự thật.
Đó là thất đức, nếu không phải Lý Thải Bình ép đi, ai muốn đi?
“Cha, cha nói vậy là không đúng rồi, nửa đêm lúc các người đi ngủ, tôi đang làm gì, trong lòng các người không rõ sao?”
Nghe vậy, bà nội Khương trực tiếp hỉ mũi khinh thường.
Chuyện này là thất đức, kết quả người nhà họ Khương còn cảm thấy chiếm hời, nói ra đúng là trò hề thiên hạ.
Cha Khương không ngờ Nguyễn Ninh cương như vậy, nếu nói toạc chuyện này ra, không ai đẹp mặt hết.
“Cô nói bậy cái gì!”
Trên mặt Lý Thải Bình hiện ra vài phần hoảng hốt, bà ta và cha Khương chung giường chung gối nhiều năm như vậy, biết người đàn ông này sỉ diện nhất.
Nếu để cha Khương biết chuyện này đã bị Nguyễn Ninh vạch trần ra, sợ là mọi người đều không có kết quả tốt!