Kế toán viên là một trong những người có điều kiện tốt nhất đại đội, Đào Xuân Ni lại là con gái được chiều chuộng, đã nuôi thành tính cách ngây thơ hồn nhiên, không cảnh giác nhiều với người khác.
Chỉ một lát mà đã nói nhiều hơn hẳn.
“Cô đừng thấy tôi là con gái, sức tôi lớn hơn cô rất nhiều đấy, hai cái nồi như thế này tôi cũng khiêng được!”
“Tôi vốn định tham gia đội Thiết nương tử, theo đội công trình đi phá núi tu sửa đập chứa nước, nhưng ba tôi không phê chuẩn! Bắt tôi làm công việc người bán hàng vô dụng này, ngày nào cũng ngồi ở đó, có khi một ngày cũng chẳng có người nói được với tôi mấy câu.”
Tống Tử Dao không nhịn được cười, nói: “Nhất định là ba cô lo cho sự an toàn của cô, phá núi sửa đập chứa nước có nguy hiểm nhất định.”
“Đúng thế…” Đào Xuân Ni giận dỗi nói: “Nhưng mà rất là chán ý…”
Bỗng nhiên, Đào Xuân Ni đứng thẳng dậy, đỏ mặt nói: “Trí thức Tống, tôi cảm thấy con người cô rất tốt, sau này tôi có thể thường xuyên đến chơi với cô được không?”
“Đương nhiên là được!” Tống Tử Dao cũng rất thích cô gái nhỏ này.
“Được! Nhưng hôm nay tôi phải về trước đã, lát nữa mới tan làm!”
Tống Tử Dao tiễn Đào Xuân Ni, trên đường đi đối phương còn quay lại vẫy tay với cô rồi mới nhanh nhẹn đi xa.
Chờ Đào Xuân Ni đi rồi, Tống Tử Dao bắt đầu nấu cơm tối.
Với tiết trời bây giờ thì không dự trữ thịt được, phải nấu thôi.
Xương ống đem ninh, nước hầm còn có thể để đến mai nấu mì.
Xương sườn sốt chua ngọt, thịt ba chỉ cắt thành miếng xào với ớt.
Tống Tử Dao xào xương ống với mỡ lợn trong nồi sắt đến khi tỏa ra mùi thơm mới cho thêm nước sôi, đợi canh sôi rồi thì múc vào nồi đất
Nhóm thanh niên trí thức có một bếp lò bằng đất mà cô có thể dùng. Nhưng phải nhóm củi, nhiều khói đến mức bay mù mịt ra ngoài.
Ninh xương xong cô chuẩn bị nấu cơm, nhưng lại gặp vấn đề rồi.
Trước giờ toàn dùng nồi cơm điện, còn nồi sắt ở nông thôn thế này bảo cô phải nấu cơm như nào bây giờ??
Lúc nào cũng có thể có người về, không thể dùng nồi cơm điện trong không gian.
Thôi vậy, làm bánh bao đi.
Mới vừa lấy bột mì ra thì bên ngoài đã truyền đến tiếng người.
Nhóm thanh niên trí thức lục tục quay lại.
“Ôi chà! Ai đang hầm thịt đấy!” Một cái đầu thò vào trong bếp, nhìn thấy Tống Tử Dao, hỏi: “Thịt bên ngoài là cô hầm hả??”
Sau đó lại có một cái đầu thò vào: “Tôi ngửi thấy rồi, không phải thịt, là canh xương ống!”
Hai người này họ Thạch, một người tên Thạch Lỗi, một người tên Thạch Trường Giang, không phải anh em ruột nhưng vì luôn như hình với bóng nên thường bị mọi người nhầm là anh em ruột.
Hai người họ cũng là thanh niên trí thức làm đội trưởng đau đầu nhất, không tích cực kiếm công điểm, còn dám bắt gà trộm chó lúc đêm khuya.
Nhưng bởi vì trộm được gà bắt được chó đều lấy ra chia sẻ với mọi người, cho nên nhân duyên trong nhóm thanh niên trí thức cũng không tệ.
Tống Tử Dao cười đáp lại Thạch Trường Giang: “Là tôi hầm đó, mượn bếp lò của mọi người, lát nữa cho mọi người một bát canh đầy.”
Thạch Trường Giang chẳng thèm khách sáo, lập tức cười nói: “Cô không có rau hả? Trong đất trồng rau của chúng tôi có bí đao đấy, nếu không hái một quả cho vào đi? Thêm chút gia vị!”