Văn Tuyết chết lặng: “Chia thịt thì thôi đi, đến cả khoai tây cũng chia sao?”
Một nam thanh niên trí thức cợt nhả: “Khoai tây được hầm đầy vị thịt rồi, là thứ tốt đó, nếu không chia thì cô không cướp lại tôi đâu.”
Khóe miệng Văn Tuyết co giật, hỏi: “Bao lâu các người mới được ăn một bữa thịt vậy?”
Nam thanh niên trí thức kia đáp: “Nếu thịt chim sẻ cũng được tính là thịt thì là ngày hôm qua đã được ăn.”
Văn Tuyết: “Nếu không tính thì sao?”
“Nếu không tính thì phải tận ba tháng trước, đại đội bị chết một con bò nên được chia ít thịt bò.” Vương Nhất Quang đáp lại.
Liêu Hồng Mai mặt ủ mày chau: “Nói cách khác, sau này chúng tôi cũng giống như các anh à?”
Lại có người nói: “Thịt là thứ xa xỉ, tôi đến nghĩ còn không dám nghĩ, chỉ cầu nguyện cho năm nay làm lụng thật tốt, kiếm được nhiều điểm công tác một chút, đổi lấy ít bột mì!”
Chuyện này chắc chắn đã giúp thanh niên trí thức mới tới có thêm nhận thức về cuộc sống gian khổ sau này.
Tuy cung ứng trong thành cũng chỉ có lương thực thô, nhưng rốt cuộc thì mỗi tháng vẫn có một lượng thịt và dầu nhất định.
Lưu Thanh Bình an ủi: “Không sao, chỗ chúng ta có nhiều núi, thỉnh thoảng có thể bắt con thỏ hay gà rừng cải thiện bữa ăn.”
Lời này chẳng có hiệu quả an ủi gì cả.
Văn Tuyết bị đả kích đến mức thấy hơi uể oải.
Liêu Hồng Mai trợn trắng mắt một cái.
Liêu Hồng Mai thoáng nhìn qua Tống Tử Dao ngồi bên cạnh yên lặng ăn cơm không nhăn mày lấy một cái, trong lòng càng khẳng định là Tống Tử Dao mang nhiều phiếu và tiền.
Đảo con mắt, Liêu Hồng Mai gắp một miếng khoai tây trong bát cho Tống Tử Dao: “Tử Dao trông cậu gầy quá, cậu ăn nhiều một chút.”
Tống Tử Dao nhanh tay lẹ mắt tránh bát ra chỗ khác, nhíu mày nói: “Không cần, tôi đủ ăn.”
Những người khác thấy thế, hỏi bọn họ: “Hai người biết nhau từ trước hả?”
Liêu Hồng Mai cười nói: “Hai chúng tôi ngồi cùng bàn nửa năm, tuổi Tử Dao còn nhỏ, đương nhiên tôi phải chăm sóc cậu ấy.”
Tổng Tử Dao thản nhiên đáp: “Không dám, tôi không kham nổi sự chăm sóc của cậu.”
Lời này nghe như còn có chuyện cũ nhỉ!
Mặc dù đều rất tò mò, nhưng dù sao vẫn chưa quen thân nên không có ai hỏi nhiều.
Trái lại là Văn Tuyết rất ghét Liêu Hồng Mai, theo nguyên tắc kẻ thù của kẻ thù là bạn mà lập tức thân thiết với Tống Tử Dao hơn rất nhiều.
Đối diện với thiện chí này, Tống Tử Dao không từ chối nhưng cũng không quá nhiệt tình.
Ngoại trừ Liêu Hồng Mai, cô có nguyên tắc giống nhau trong việc ứng xử với hai thanh niên trí thức còn lại: hòa đồng, không dây dưa nhiều.
Kể từ đó, nhân duyên của cô lại tốt ngoài ý muốn, nhưng đây là chuyện sau này.
Sau khi cơm nước xong xuôi, Vương Nhất Quang dẫn theo hai nam thanh niên trí thức đi hỗ trợ dọn dẹp đồ đạc trong phòng, sau đó khiêng một chiếc giường vào.
Chiếc giường kia… Thật ra chỉ là một tấm ván gỗ, rộng chưa đến một mét năm, rất dày.
Tấm ván gỗ cứng nhắc, lại không có nệm, trải một lớp đệm giường lên mà cũng không êm hơn được bao nhiêu.
Trong không gian không có bộ chăn ga phù hợp với thời đại này để mà dùng, chỉ có thể tạm chấp nhận, đợi ruột chăn bông mùa đông được gửi tới thì thêm được một lớp đệm giường.