Chương 21: Không Cho Đối Phương Cơ Hội Lợi Dụng

Trong phòng ngoại trừ chiếc giường kia thì không có vật dụng gì khác.

Thế này thì chắc chắn người không ở nổi.

Tống Tử Dao đi tìm Lưu Thanh Bình.

“Chị Bình, nếu em muốn làm vật dụng trong nhà thì phải đi tìm ai?”

Lưu Thanh Bình đang chuẩn bị bắt đầu làm việc, nghe vậy đáp: “Chị nói cho em thì em cũng không biết đi như nào, không thì thế này, đợi chị tan ca trở về rồi, chị đưa em đến nhà thợ mộc nhé?”

Tống Tử Dao cười gật đầu: “Vậy làm phiền chị rồi.”

Trong ba nữ thanh niên trí thức mới tới, Lưu Thanh Bình có ấn tượng tốt nhất với Tống Tử Dao dịu dàng điềm đạm, nên cô ấy nói nhiều thêm vài câu về lưu ý trong công việc cho cô rồi mới rời đi.

Hôm nay bốn thanh niên trí thức mới tới chưa phải làm việc, mọi người vừa rời đi nên chỉ còn lại mấy người bọn họ.

Nhân lúc mọi người bận việc riêng của mình, Tống Tử Dao lấy nước tẩy rửa từ trong không gian ra, quét dọn phòng ốc một lượt.

Bời vì chưa có đồ nội thất, những thứ cô mang đến tạm thời chưa dọn ra được, vẫn đặt trong rương.

Tiếp theo là vấn đề thức ăn.



Văn Tuyết và Liêu Hồng Mai đều từng đến tìm Tống Tử Dao, muốn lập nhóm với cô.

Người trước cô uyển chuyển từ chối, người sau thì không thèm phản ứng luôn.

Liêu Hồng Mai lại đi tìm Lưu Thanh Bình, nhưng Mạnh Tinh cùng nhóm với Lưu Thanh Bình không đồng ý nên cô ta không gia nhập được.

Kể từ đó, bốn người mới tới, chỉ có Chu Thự Quang gia nhập vào đội của mấy đồng chí nam, ba đồng chí nữ thì tự lập đội.

Thanh niên trí thức chỉ có một cái nồi sắt lớn, mọi người thay phiên dùng.

Ban đầu tổng cộng có ba nhóm thì vừa đẹp, nấu nướng đơn giản thì cũng đủ.

Nhưng đột nhiên lại nhiều ra ba nhóm, nồi chảo cũng túng thiếu hơn.

Lúc Vương Nhất Quang ăn cơm có nói đến chuyện này, ám chỉ nếu tự mình lập nhóm, tốt nhất cũng nên tự mình giải quyết vấn đề nồi chảo.

Tống Tử Dao mang đủ phiếu công nghiệp, quyết định mua một cái chảo.

Trong đội có hợp tác xã cung ứng và tiếp thị, lúc cô đến có thấy.

Biết Tống Tử Dao muốn đến hợp tác xã, Văn Tuyết cũng đi cùng.

Hợp tác xã cách ký túc xá của thanh niên trí thức không xa, đi hết năm phút đồng hồ.



Nhưng những món đồ được buôn bán lại ít đến đáng thương.

Phần lớn là đồ linh tinh mà người nông thôn thường mua như diêm, tương, dấm chua,… có một ít vải vóc, chén bát, muôi, chậu,.. nghe nói thỉnh thoảng sẽ bán ít đậu hũ, đậu mầm linh tinh.

Không có nồi sắt, chỉ có nồi gốm và nồi đất.

Nhưng người bán hàng nói ngày mai sẽ đến trấn trên nhập hàng, có thể mang về một cái nồi sắt cho Tống Tử Dao.

Một cái nồi sắt bốn phiếu công nghiệp, thêm bảy đồng.

Sau khi Văn Tuyết bị Tống Tử Dao từ chối lập nhóm, vốn không định tiếp cận nữa, nhưng cô cũng không muốn dùng chung một cái nồi với mọi người.

Tự mình dùng một cái nồi, tiền thì có, nhưng cô không mang bao nhiêu phiếu công nghiệp…

Vì vậy, Văn Tuyết lại mặt dày thử hỏi: “Nếu không hai ta mua chung một cái nồi?”

Nhiều người dùng chung một cái nồi với một mình một người dùng một cái, dễ khiến người ta sinh ra thành kiến.

Hơn nữa nếu những người khác cần dùng gấp, mượn nồi dùng một chút, chẳng lẽ lại không cho mượn? Cho một người mượn, lại phải cho hai người mượn? Ba người mượn?

Nếu ở cùng với người tốt thì không sao, nhưng có người như Liêu Hồng Mai lúc nào cũng chuẩn bị chiếm lợi của cô, Tống Tử Dao không muốn cho đối phương cơ hội lợi dụng.