Chương 12: Liêu Hồng Mai

Lúc ngủ dậy, nhìn đồng hồ, mới bốn giờ, ngoài cửa sổ trời còn chưa sáng.

Tống Tử Giao vào nhà WC

Khóa kỹ cửa, đi vào không gian.

Ở trong không gian rửa mặt, thay quần áo sạch sẽ, ăn chút đồ ăn, sau đó mới ra ngoài.

Khi cô trở về chỗ ngồi, cô gái bên cạnh cũng đã thức dậy.

Thấy Tống Tử Dao có tinh thần sảng khoái, sạch sẽ thì cô gái kia không nói gì, nhưng được một lúc cũng đi WC, khi quay lại đã thay quần áo mới.

Đồng bằng rộng lớn ngoài cửa sổ không biết từ lúc nào đã trở thành đồi núi trập trùng.

Tim Tống Tử Dao đập nhanh hơn.

Lúc này, cô mới cảm thấy thấp thỏm.

Đàm Kim Hạ của bây giờ liệu có thích cô không?

Ga tàu hỏa nhốn nháo ầm ĩ, chỗ nào cũng đều là người, nhưng có điểm đón dành riêng cho thanh niên trí thức.

Đây là đội thanh niên trí thức của huyện sắp xếp.



Sau khi tất cả các thanh niên trí thức tập hợp báo cáo xong với đội sản xuất, thì đội thanh niên trí thức huyện cử các thanh niên trí thức đưa từng người bọn họ đến công xã.

Thanh niên trí thức đứng xếp hàng báo cáo ước chừng khoảng bảy tám trăm người, tràn đầy khí thế!

Hiện nay phong trào xuống nông thôn đã qua giai đoạn cao trào, nên số lượng người từng này cũng không tính là nhiều, mỗi công xã được chia mười mấy người.

Còn mấy năm trước, liên tục hết chuyến tàu này đến chuyến tàu khác nối đuôi nhau đến đều là thanh niên trí thức.

“Tống Tử Dao! Cô cũng xuống nông thôn sao?”

Tống Tử Dao nghe thấy có người gọi tên mình, ngẩng đầu nhìn thì thấy một cô gái hơi quen mặt đang đi đến, trên vai vác túi vải quân dụng lớn, đè nặng khiến thân hình cô ta cong xuống.

Cô gái đi đến trước mặt Tống Tử Dao, bỏ túi vải xuống đất, mắt híp lại đánh giá Tống Tử Dao.

“Cha cô không phải phó xưởng trưởng sao? Sao cô lại xuống nông thôn thế?”

Ánh mắt đánh giá của cô ta khiến cô có chút không thoải mái, cô lạnh lùng nói: “Xuống nông thôn là hưởng ứng lời kêu gọi của quốc gia, có liên quan gì đến việc cha tôi là phó xưởng trưởng?”

Không dự đoán được Tống Tử Dao nói như vậy khiến cô gái hơi sửng sốt, sau đó mới nói: “Còn giận tôi à? Việc đó thật sự không phải tôi cố ý, tôi không biết hôm đó anh tôi ở nhà ngủ, nếu biết thì sao lại để cô ở một mình trong nhà chứ?”

Nghe được lời này, Tống Tử Dao lại lần nữa nhìn cô gái trước mặt, nhớ ra cô gái này là ai.



Liêu Hồng Mai, bạn cùng bàn cấp ba của cô.

Khi ngồi cùng nhau, quan hệ giữa hai người không tệ.

Có một hôm, Liêu Hồng Mai mời Tống Tử Dao đến nhà cô ta chơi, đột nhiên giữa chừng nói có việc phải ra ngoài một chút.

Ai ngờ Liêu Hồng Mai mới vừa mới ra khỏi cửa, từ trong phòng nhà cô ta có một người đi ra.

Chính là anh trai Liêu Hồng Mai, Liêu Hồng Quân nổi danh là tên lưu manh.

Tống Tử Dao sợ hãi, vội vàng muốn đi về, nhưng lúc mở cửa thì phát hiện ra Liêu Hồng Mai đã khóa trái cửa từ bên ngoài.

Lúc này, Tống Tử Dao mới cảm thấy không ổn, nhìn thấy ánh mắt Liêu Hồng Quân càng ngày càng tà da^ʍ khiến cô sợ hãi, bất ngờ đá vào giữa hai chân Liêu Hồng Quân, sau đó mới nhảy ra ngoài từ cửa sổ.

Nhà họ Liêu là nhà một tầng, không có cửa sổ chống trộm như đời sau nên cô nhảy ra khá dễ dàng, chỉ bị trật chân.

Mà Liêu Hồng Quân cũng không nghĩ tới cô hành động nhanh nhẹn mạnh mẽ như vậy, chờ đến khi đau đớn qua đi ý thức quay trở lại thì Tống Tử Dao đã chạy mất.

Cho dù là người ngốc cũng nhìn ra đây là kế hoạch của anh em nhà họ Liêu.

Từ đó về sau, Tống Tử Dao cắt đứt quan hệ với Liêu Hồng Mai.

Chỉ là không nghĩ tới, sau khi cô trọng sinh lựa chọn xuống nông thông lại chạm mặt cô ta.