Chương 11: Hết Lại Đầy

Tống Tử Dao chỉ mang theo một cái rương cùng một bọc chăn đệm.

Trong rương chỉ có vài thứ gồm quần áo để thay đổi tắm rửa, đồ ăn cùng với đồ dùng sinh hoạt, sách, còn trong bọc thì chỉ có đệm nằm, khăn trải giường, chiếu, chăn mùa đông.

Đủ để dùng trong mùa hè và mùa đông.

Chỗ cô đến là công xã Đông Hưng huyện Cao Dương, quê hương của Đàm Kim Hạ.

Huyện Cao Dương ở tỉnh xa xôi, là vùng núi, từ tỉnh thành ngồi xe lửa đến đó mất khoảng mười lăm tiếng đồng hồ.

Xe lửa xuất phát lúc bốn giờ chiều, bảy tám giờ sáng hôm sau đến nơi nên phải ngủ trên xe lửa một đêm.

Tuy rằng thời gian không tính là quá dài, nhưng ngồi ghế cứng thật sự không thoải mái, từ trước đến nay Tống Tử Dao chưa từng phải chịu khổ như vậy nên cô cảm thấy rất khó chịu.

Nhưng chỉ cần nghĩ đến khi xuống nông thôn là có thể nhìn thấy Đàm Kim Hạ thì cô lại không cảm thấy khó chịu nữa.

Ngồi hơn ba tiếng, cô đứng dậy đi WC.

Khi mở cửa thì cô suýt chút nữa nôn ra vì mùi trong nhà vệ sinh.

Nhưng cũng hết cách, con người có ba việc gấp.

Sau khi khóa cửa lại, Tống Tử Dao đang muốn nhanh chóng giải quyết xong thì đột nhiên nghĩ ra.

Cô có thể vào nhà WC trong không gian! Qua mấy ngày quan sát thì cô phát hiện tuy trong không gian không có nhiệt độ và sự thay đổi theo ngày đêm như ở bên ngoài nhưng có thể sử dụng điện nước bình thường.



Đừng nói đi WC, dù cô có sống ở trong đó cũng không thành vấn đề.

Tống Tử Dao ở trong không gian giải quyết xong vấn đề sinh lý thì lại cảm thấy hơi đói, liền đi vào nhà bếp tìm đồ ăn.

Vừa mở cửa tủ lạnh ra, cô sợ đến ngây người.

Mấy ngày nay, những món khác cô đều không ăn, chỉ là trái cây thì cô ăn không ít.

Nhưng bây giờ, tủ lạnh lại khôi phục đồ ăn như ban đầu, ngay cả nửa quả dưa Hami cũng xuất hiện lại.

Đây là thế nào?

Tống Tử Dao tính toán thời gian, hôm nay cách lần đầu cô vào không gian vừa vặn là bảy ngày.

Chẳng lẽ là, sau bảy ngày, không gian sẽ tự khôi phục như ban đầu?

Như vậy, không chỉ tủ lạnh khôi phục mà còn khôi phục lại toàn bộ sao?

Bỗng nhiên, Tống Tử Dao nghe thấy tiếng gõ cửa. Không kịp nghĩ nhiều, cô vội vàng ra khỏi không gian, mở cửa WC ra.

Có một chị gái đang đứng ngoài cửa trợn mắt nhìn cô: “Vẻ ngoài xinh đẹp nên đi vệ sinh cũng lâu như vậy sao!”

... Nhất thời cô không biết đây là đang khen cô hay đang mắng cô.

Tống Tử Dao ngượng ngùng cười với người chị gái nọ.

Sau khi trở lại chỗ ngồi, tâm trạng Tống Tử Dao vẫn còn đang rất kích động.



Tủ lạnh sẽ được khôi phục lại, cho nên, không tính lương thực rau dưa ở ngoài vườn thì cô có thể ăn mãi không hết rau dưa trái cây thịt trứng sữa ở trong tủ lạnh.

Cô có thể nuôi Đàm Kim Hạ khỏe mạnh cường tráng rồi!

Cô gái ngồi cạnh nhìn cô, hỏi: “Cô dùng kem dưỡng da gì vậy? Thơm quá.”

Tống Tử Dao khó hiểu lắc đầu: “Tôi không dùng kem dưỡng da.”

Nhưng cô cúi đầu ngửi thì thấy trên người mình thật sự có mùi thơm nhàn nhạt.

Không thể nói cụ thể là mùi thơm gì, giống như trộn lẫn hương thơm của nhiều loại hoa, vừa ngọt ngào lại mang theo cảm giác tươi mát của mùa xuân.

Tống Tử Dao đột nhiên nhớ tới.

Trong vườn trăm hoa nở rộ, toàn bộ không gian đều tràn ngập hương thơm.

Vừa rồi cô ở đó hơi lâu nên cũng dính hương thơm.

Thấy cô không nói, cô gái ngồi cạnh hơi bĩu môi, cũng không nói thêm gì nữa, nghiêng đầu sang một bên nhắm mắt ngủ.

Sắc trời ngoài cửa sổ dần tối đi.

Người trên xe lửa cũng dần im lặng, bên tai ngoại trừ tiếng động cơ xe lửa thì dường như không còn âm thanh nào khác.

Tống Tử Dao để hết tiền, phiếu, đồ quý giá ở trong không gian, người ngồi trong khoang xe này phần lớn đều là thanh niên trí thức xuống nông thôn, nên cô yên tâm dựa vào lưng ghế ngủ một giấc.