Tả Đan Đan nói: “Bác cả, đồ ăn hôm nay không phải là cháu mang tới, là chị Hoan Hoan đưa. Lúc chị ấy mang tới đã nhiều như vậy rồi, không tin bác quay lại hỏi chị ấy. Bà nội hôm nay không vui nên chỉ làm nhiều như vậy.”
“Hoan Hoan nhà chúng tao đâu, sao lại là mày đưa tới?” Từ Phượng Hà không tin nói.
“Gặp được nam thanh niên trí thức, đang nói chuyện. Bác tự đi ra sân đập lúa nhìn sẽ biết.”
Nghe được lời này, sắc mặt Từ Phượng Hà trở nên có chút khó coi. Bản thân bà ta biết rõ con gái của mình, đứa nhỏ này đã sớm muốn tìm một người trong thành phố, trước đây cũng nói qua với bà ta.
Lần này thực sự có thể làm ra loại chuyện này.
Tuy rằng trong lòng bà ta nghĩ như vậy nhưng miệng vẫn không tha cho người khác: “Hừ, ai biết là ai ăn vụng. Hoan Hoan của nhà chúng tao bình thường không tham ăn.”
Thôi vậy, người như vậy sẽ không thể nói đạo lý.
Tả Đan Đan cũng không để ý đến bà ta. Chờ mọi người đều ăn xong rồi liền xách giỏ rời đi.
Lý Huệ kéo cô nói: “Những thanh niên trí thức đó làm việc có quen không?”
Tả Đan Đan có chút buồn bực việc bà đột nhiên lại quan tâm tới thanh niên trí thức trong thành phố nhưng mà vẫn trả lời: “So với ngày hôm qua đỡ hơn, con thấy cũng phải một đoạn thời gian nữa mới có thể quen.”
Lý Huệ lo lắng nói: “Đều là đám trẻ ranh trong thành phố tới, nhất định khó thích ứng. Đan Đan, nếu con có thể phụ một tay thì phụ một tay.”
“Mẹ, sao mẹ lại quan tâm những thanh niên trí thức này như vậy?” Tả Đan Đan nghi hoặc hỏi.
Cô cũng biết, Lý Huệ bình thường đều không quản chuyện lớn, là người chỉ biết vùi đầu làm việc. Thế nhưng hôm nay phá lệ hỏi về thanh niên trí thức, còn bảo mình phụ giúp một tay.
“Không, mẹ chỉ cảm thấy những đứa nhỏ rời xa quê hương này cũng rất khổ sở. Mình có thể giúp một chút thì giúp một chút, con nói có đúng hay không?”
“Ồ... Được rồi, con đã biết, mẹ yên tâm đi.” Tả Đan Đan cười tủm tỉm đồng ý.
Dù sao đồng ý một câu cũng không ít đi miếng thịt. Về phần giúp hay không giúp lại là một chuyện khác.
Đều có tay có chân, những người này về sau còn phải ở chỗ này đợi vài năm, sớm muộn gì cũng quen. Tại sao lại phải giúp đỡ chứ?
Khi tới sân đập lúa, Tả Hoan còn chưa đi, vẫn còn đang ở đây cần mẫn giúp đỡ làm việc.
Thẩm Nhất Minh bên này cũng phụ giúp chuẩn bị xe vận chuyển lương thực lại đây. Nhìn thấy Tả Đan Đan đến, trên mặt anh lộ ra một nụ cười tiêu chuẩn giống như gió xuân.
Ảnh đế. Oscar thiếu anh một cái tượng đồng nhỏ. Tả Đan Đan cũng cười cười.
Tả Hoan thấy thế phồng mặt lên, đi qua cầm lấy giỏ trong tay Tả Đan Đan: “Sao chưa nói với tao một tiếng đã xách đồ ăn đi rồi, tao còn vừa mới tìm mày. Cả ngày không làm được cái gì, chỉ thêm phiền.”
“Sao, nếu chị cảm thấy em làm không tốt thì chạy tới bên kia báo cáo với Đại đội trưởng đi, chúng ta đổi cho nhau, được không?” Tả Đan Đan nói xong. Lại xoay người hỏi Thẩm Nhất Minh: “Đồng chí Thẩm Nhất Minh, anh có cảm thấy chị Hoan Hoan của chúng tôi làm việc nhanh nhẹn, tôi thấy một lao động như vậy rất là tốt, không đến làm việc, sẽ quá lãng phí.”
Thẩm Nhất Minh đang chuẩn bị kéo xe rời đi, nghe Tả Đan Đan nói câu này, lại quay đầu nhìn sắc mặt đỏ lên của Tả Hoan, khẽ cười nói: “Quả thật rất lãng phí.”
Mặt Tả Hoan đỏ lên: “Tao, tao vốn dĩ muốn tới, nhưng bà nội không muốn rời xa tao. Buổi chiều tao sẽ đi!”
Tả Đan Đan nhướng mày, sớm biết như vậy thì đã lôi Thẩm Nhất Minh ra làm hàng ngay từ đầu rồi.
“Làm tốt lắm chị Hoan Hoan, buổi chiều đi làm việc cùng em đi. Năm nay nhà chúng ta nhất định sẽ có nhiều lương thực.”
“Em nói này anh Nhất Minh, sao em cứ cảm thấy đứa con gái nông thôn này với những đứa khác con gái không giống nhau.” Thẩm Nhật Minh cùng Từ Đại Bằng đẩy xe đi xa, Từ Đại Bằng nhịn không được hỏi.
Vừa nãy anh ta đều tận mắt nhìn thấy. Thời điểm con nhóc kia nói chuyện, tròng mắt đều đảo lia lịa.
Thẩm Nhất Minh thuận miệng nói: “Không giống ở chỗ nào?”
“Không biết nữa, em cảm thấy có đầu óc hơn. Nhìn chị họ của cô ấy, bị cô ấy nói vài ba câu đã bị kí©h thí©ɧ bắt đầu chủ động đến làm việc. Nhưng vừa nhìn thấy, cho dù chỉ là một cô nhóc con bình thường em cũng cảm thấy nhìn không thấu.”
“Nhìn không thấu thì đừng nhìn, làm việc cho tốt. Tranh thủ biểu hiện tốt một chút, sau khi hết mùa thu hoạch dễ tìm các bác vay lương thực.”
“Vay cái gì, không đủ em liền mua. Cha mẹ em có cho một ít tem phiếu, nông thôn còn chưa có những thứ này...” Vừa mới nói một nửa, anh ta đột nhiên dừng lại, theo bản năng nhìn mắt Thẩm Nhất Minh.
“Anh Nhất Minh, anh nói rất đúng, tốt hơn vẫn là vay lương thực. Em đã lớn như vậy, phải dựa vào chính mình, không thể dựa vào gia đình.”