Chương 47

Phương Mục Dương đang cầm bình nước đá ăn kem, nhất thời kinh ngạc, cái thìa trên tay rớt luôn xuống đất.

Phí Nghê lại lấy thìa của mình từ hộp cơm ra đưa anh, ngón tay hai người khẽ chạm, cô vội vàng rụt tay về. Cô cúi đầu nhìn bóng Phương Mục Dương trải dài trên mặt đất, thấp giọng nói: “Cậu cứ suy nghĩ một chút đi, ngày mai trả lời tôi sau. Nếu như cậu có cách khác thì cứ coi như tôi chưa nói gì. Thật ra, cậu mà có kiếm được chỗ ở thì vẫn phải tự mình sắm sanh đồ dùng trong nhà. Nếu như cậu đồng ý với đề nghị của tôi, chuyện đồ đạc tôi sẽ lo.”

Cô cũng không hi vọng Phương Mục Dương chọn cách khác.

“Sao có thể để cho cô lo hết được chứ? Đâu phải cô ở một mình.”

“Thế cậu đừng có vung tiền qua cửa sổ nữa, sau này còn nhiều chuyện cần tiền lắm.” Lớn như bàn ghế giường tủ hay nhỏ như xoong chảo bát đũa, chẳng có thứ nào là không tốn tiền. Cô cũng chưa dành dụm được nhiều, chỉ có thể vay cha mẹ, về sau tiết kiệm một tí, mỗi tháng để ra một khoản. Nếu như Phương Mục Dương có thể bỏ ra chút tiền thì đương nhiên là điều tốt.

Phương Mục Dương thoải mái nhận lời.

Phí Nghê đột nhiên nhận ra, Phương Mục Dương đã trực tiếp bỏ qua bước đồng ý, nhảy thẳng sang giai đoạn mới.

Người ta phóng khoáng như vậy, nhiều lời cô chuẩn bị sẵn giờ lại không có chỗ dùng. Phí Nghê nhất thời lặng thinh, chẳng biết nói gì.

Vẫn là Phương Mục Dương phá vỡ sự yên lặng trước: “Vậy khi nào thì chúng ta đi làm thủ tục kết hôn?”

Hôm nay gặp mặt, Phương Mục Dương hoàn toàn chẳng giống người không bình thường chút nào. Phí Nghê đâm ra nghi ngờ, không khỏi hỏi: “Những chuyện trước kia, cậu nhớ ra được gì chưa?”

“Tôi vẫn nhớ cô đã từng nói với tôi, hai ta là bạn học, tiểu học học cùng một lớp, cấp hai còn chung một trường, chúng ta thật là có duyên.”



Chỉ cần bọn họ học sớm lên một năm là sẽ không có cơ hội học chung cấp hai với nhau. Trước khi cả nước đình chỉ lớp học, phần lớn các trường trung học trọng điểm trong thành phố họ đều phân chia thành trường nam và trường nữ. Thời tiểu học ngây ngô, ý thức giới tính còn chưa mạnh mẽ, đám trẻ vẫn còn có thể ngồi cùng một bàn, nhưng tới tuổi dậy thì rồi thì sẽ buộc phải tách ra. Cho dù là nam nữ học chung một trường cũng hiếm có cơ hội tiếp xúc với bạn khác giới, đa phần đều là mệnh bên nào bên nấy học.

Phí Nghê lại hỏi: “Nếu tôi không nói thì cậu có nhớ được không?”

Phương Mục Dương vẫn nhớ trước khi bắt xe lửa đi nơi khác, anh đã đóng toàn bộ tài sản của mình vào một chiếc hòm rồi giao lại cho Phí Nghê. Mang theo bên người không an toàn lắm, để lại trong nhà cũng có thể bị bê đi, mà đúng lúc đó Phí Nghê lại ngỏ ý bảo quản đồ dùng giúp anh. Cô xuất thân mầm đỏ, sẽ không ai đến khám nhà, vậy nên anh yên tâm đưa cô giữ. Trong hòm có một chiếc nhẫn bằng ngọc lục bảo được giấu trong một đĩa nhạc, là bà ngoại lúc sinh thời đã tự tay trao cho anh, dặn anh sau này tặng lại cho nửa kia của mình. Khi Phương Mục Dương nhận nhẫn, chuyện kết hôn đối với anh vẫn là một cái gì đấy vô cùng xa xôi, anh chỉ đơn giản nghĩ đây là đồ bà ngoại cho, không thể nào ném đi được. Lúc ngồi xe lửa đi đó đi đây, thiếu lộ phí, anh cũng tháo kính cửa sổ đi đổi lấy tiền chứ không hề nghĩ đến chuyện bán chiếc nhẫn ấy.

Giao hòm cho cô xong, bọn họ chưa từng gặp lại, không biết chiếc nhẫn kia liệu có còn nữa hay không. Nếu còn, anh thật muốn đeo nó vào ngón tay cô.

Phương Mục Dương bất chợt thay đổi ngữ điệu: “Hồi trước em rất thích tôi. Bởi vì chẳng ai thích tôi như em nên tôi vẫn luôn nhớ rõ.”

Trong trí nhớ của Phương Mục Dương không hề có chuyện này. Thế nhưng Phí Nghê quá mức bình tĩnh, anh muốn trông thấy dáng vẻ luống cuống của cô, nhịn không được mà trêu cô. Quả nhiên anh vừa nói thế, Phí Nghê đã không bình tĩnh nổi nữa.

“Làm gì có cái chuyện ấy!”

Phí Nghê tiếp tục dắt xe đạp về phía trước. Đèn đường hắt xuống người cô, soi rõ vẻ mặt của cô. Cái tên này đúng là không biết xấu hổ, sao có thể tự cao tự đại, tự cho là đúng vậy chứ? Cậu ta quả là mất trí thật rồi.

Phí Nghê im lặng, nhưng Phương Mục Dương lại không chịu buông tha cho cô: “Nếu em đã không thích tôi, sao còn phải đến viện chăm sóc tôi?”

Vẫn là cái giọng điệu trơ trẽn này.

“Đấy là hai việc khác nhau.” Cô sợ Phương Mục Dương không tin, lại nói: “Tôi đi chăm sóc cậu là bởi tôi có giác ngộ, cậu đừng có mà dung tục hóa chuyện ấy.”



“Thế em thích tôi từ khi nào vậy?”

Phí Nghê kiên quyết nói: “Không có, cậu hiểu lầm rồi.”

“Em không thích tôi, sao lại còn muốn kết hôn với tôi?”

Phương Mục Dương đương nhiên biết bảy phần là vì nhà ở, mà trước kia lờ anh đi để xem phim với người khác hẳn cũng là vì nhà ở. Nhưng anh thích nhìn dáng vẻ lúng túng của cô, đặc biệt là hiện tại, khi đèn đường chiếu lên cô, đôi má cô càng đỏ ửng.

“Tôi cần chỗ ở, chẳng phải cậu cũng cần sao?”

Phương Mục Dương chẳng hề bực bội chút nào, lại tiếp tục hỏi: “Tôi vẫn nhớ kết hôn, người khác đều ngủ chung một giường hết, sao chúng ta lại tách ra?”

Phí Nghê nghe thấy lời này, trái tim bất chợt nảy lên thình thịch. Bọn họ lại đi tới chỗ không có đèn đường, Phí Nghê ỷ vào việc Phương Mục Dương không thể nhìn thấy mình trong bóng tối, yên tâm để cho lửa nóng từ tai cháy lan ra toàn khuôn mặt. Cô biết, Phương Mục Dương bây giờ đã không còn là cái người vừa mới tỉnh lại nữa rồi. Cậu ta sống trong bệnh viện nhiều ngày như vậy, hiểu được ý nghĩa thực chất của việc kết hôn cũng chẳng có gì là lạ.

“Người khác là người khác, chúng ta là chúng ta. Người khác kết hôn là vì chung sống với nhau, chúng ta là vì nhà ở.”

“Không thể nào vì cả hai được sao?”

“Không thể, nhà hai ta mỗi người ở một nửa.”

“Được, nghe em.”