Chương 46

Dưới bầu trời đêm đầy sao, ánh sáng từ màn ảnh chiếu về phía bọn họ, giúp cho Phí Nghê thấy rõ sườn mặt của Phương Mục Dương. Anh đang chuyên tâm xem phim, cho dù chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao thì vẫn xem được như thường. Cô thấy mái tóc của anh ướt nhẹp, hẳn là bị nhuốm mồ hôi.

Phí Nghê lại đưa bình nước đá cho Phương Mục Dương: “Cậu ăn đi.”

“Tôi đã ăn rồi.”

Phí Nghê múc một thìa kem, bỏ vào trong miệng, vì không muốn bị chú ý nên động tác rất nhẹ nhàng. Cô ngậm chặt miệng, để kem từ từ tan chảy.

Để tránh bị muỗi đốt, những phần da lộ ra ngoài như cổ và tay cô đều đã lau qua nước hoa một lượt. Hương thơm tản ra theo gió, lọt vào mũi Phương Mục Dương.

Có lẽ là sợ quấy rầy người khác, Phương Mục Dương không nói chuyện cùng cô nữa. Hai người ngồi rất gần nhau, khuỷu tay thỉnh thoảng lại đυ.ng vào nhau, lần nào Phí Nghê cũng là người tránh đi trước.

Mãi đến khi bộ phim kết thúc, bọn họ mới trò chuyện tiếp.

Ra khỏi cổng công viên, Phí Nghê trả bình nước đá cho Phương Mục Dương, xong rồi lại lấy hộp cơm từ túi xách của mình ra, bên trong hộp cơm có một chiếc thìa đã rửa. Cô đưa thìa cho anh: “Tôi không ăn được hết, còn lại cậu ăn nốt đi.”

“Tôi dùng cái thìa kia luôn cũng được.”

Phí Nghê đang định nhắc Phương Mục Dương rằng ăn chung thìa rất mất vệ sinh, nhưng anh đã kịp múc một thìa kem bỏ vào miệng. Thìa anh dùng chính là thìa cô vừa ăn, Phí Nghê chỉ đành nhét lại chiếc thìa vừa lấy vào trong hộp cơm của mình.

“Cũng chẳng biết lau qua một tí.”



“Tôi đâu để ý được nhiều như thế.”

Phí Nghê nhìn Phương Mục Dương ăn kem bằng cái thìa mình vừa dùng xong, có cảm giác hơi ngượng ngùng.

“Sao cậu vào được trong này, lúc cậu đến chẳng phải đã ngừng bán vé rồi à?”

Phương Mục Dương cười với cô: “Tôi đã muốn vào thì đương nhiên sẽ có cách.” Cách của anh chính là trèo tường, nhưng vì không mấy đàng hoàng nên không tiện nói thẳng ra. Anh trực tiếp nhảy vào công viên, bởi muốn mua vé mà không mua được nên trong lòng vẫn bình thản, gặp người tuần tra cũng chẳng sợ hãi chút nào, cứ thế đến ngồi bên cạnh Phí Nghê ngay trước mắt của người ta.

“Hôm nay cậu đi đâu vậy?” Mới sáng sớm ra đã chẳng thấy đâu, muộn thế này mới xuất hiện.

“Đến nhà một người bác, lúc trở lại viện trông thấy giấy nhắn đã là hơn bảy giờ rồi.”

“Thế cậu còn tới làm gì nữa? Cũng chỉ xem được có mỗi một tí cuối phim.”

“Khó khăn lắm mới được cô mời một lần, sao có thể không tới chứ?”

“Nhỡ tôi về rồi thì sao?”

“Không gặp cô thì coi phim vẫn được mà, cũng đâu có thiệt gì đâu.”

“Đã biết là muộn rồi còn mua kem làm gì?” Đường từ bệnh viện đến công viên rất xa, đã thế lại còn chạy đi mua kem, chả trách mồ hôi đầy đầu.



“Tôi biết là cô chắc chắn sẽ giận nên mua kem cho cô ăn hạ hỏa.”

“Cậu đừng có mà nói quá, hỏa của tôi đâu lớn được tới mức ấy?” Phương Mục Dương mua ít nhất phải bốn suất kem, đựng đầy cả bình nước đá.

“Thìa bọn họ đưa ngắn quá, tôi sợ mua ít cô không xúc được. Hôm nay đến muộn là lỗi của tôi, ngày mai tôi mời cô đi một công viên khác xem phim nhé, lần này đảm bảo đúng giờ.”

Phí Nghê “ừm” một tiếng, coi như nhận lời.

“Công việc của cậu thế nào rồi?”

Phương Mục Dương cũng không định giấu giếm cô: “Công việc thì có sẵn rồi, nhưng xưởng xi măng ấy không có ký túc xá, tôi phải tự mình lo chuyện chỗ ở.” Hội thanh niên trí thức không phụ trách điều phối công việc, bọn họ chỉ có thể giúp Phương Mục Dương trở về thành phố, còn vấn đề công tác thì phải tìm Cục Lao động. Người của Cục Lao động cũng rất để tâm tới chuyện của anh, lập tức sắp xếp cho anh một chân khuân vác ở xưởng xi măng, còn bảo nếu như anh không hài lòng thì có thể chờ một chút, khi nào có công việc thích hợp hơn bọn họ sẽ gọi anh sau. Phương Mục Dương chẳng ngại vác bao bên xưởng xi măng, chỉ có điều xưởng xi măng kia là xí nghiệp tập thể, không có cả nhà ăn lẫn ký túc xá, mà anh thì lại chẳng có nơi để ở, cũng không thể cứ ở mãi trong bệnh viện được.

“Nếu như cậu muốn giải quyết vấn đề chỗ ở thì tôi có một cách đấy.”

“Cách gì?”

Hôm nay sao trời rất sáng, nhưng bóng đêm vẫn đủ làm mờ phần nào gò má nóng bỏng của cô. Phí Nghê nỗ lực bình ổn nhịp tim, không nhanh không chậm nói ra biện pháp của mình: “Bên xưởng tôi đang phân nhà, cậu làm thủ tục kết hôn với tôi, sau khi đã có nhà rồi thì hai chúng ta mỗi người một nửa.”

Các đồng nghiệp muốn nhận nhà đã sớm làm xong báo cáo kết hôn, cô không thể chần chừ mãi. Đêm qua cô cũng đã nghĩ kỹ rồi, nhà sẽ chia thành hai gian, cô ở gian trong, Phương Mục Dương ở gian ngoài, đồ đạc trong nhà cô sẽ tự mình xoay xở, Phương Mục Dương chỉ cần dọn đến ở là được.

Nếu Phương Mục Dương giúp cô, cô cũng sẽ không để cậu ta phải chịu thiệt thòi.