Chương 39

Phí Nghê cũng không vội vào nhà ngay. Cô cầm hũ trà cùng hộp điểm tâm, đạp xe tới bệnh viện nơi Phương Mục Dương đang ở. Mấy thứ này cô không thể mang về nhà, một khi mang về nhà rồi thì sẽ để lộ những chuyện xảy ra bên nhà họ Diệp. Cô ăn cơm của Phương Mục Dương, đưa điểm tâm cho cậu ta, cũng coi như là đáp lễ.

Phòng bệnh của Phương Mục Dương không có lấy một bóng người. Đầu giường cậu ta có treo một sơ đồ giải phẫu cơ thể người, thứ này trước kia Phí Nghê chưa từng nhìn thấy. Trên chiếc tủ nhỏ cạnh giường có một xấp tranh, bên trên đều là bản vẽ lại chỗ tranh liên hoàn mà cô đưa cho cậu ta, tranh vẽ thực sự chỉn chu, ai không biết có khi còn nghĩ cậu ta mới là tác giả. Dưới đó là tranh phác họa các y tá trong bệnh viện. Phí Nghê từng nghe chuyện cậu ta vẽ nữ y tá, nhưng giờ tận mắt nhìn thấy, tâm trạng quả thực rất khó diễn tả. Những bức họa này phong cách hoàn toàn không giống với tranh liên hoàn, có vẻ như Phương Mục Dương vẽ y tá vẫn nhiệt tình hơn đôi chút. Cô có thể nhận ra đôi mắt Phương Mục Dương rất hiểm, khoảng thời gian này có lẽ cậu ta đã dành không ít thời gian quan sát những cô nàng y tá kia.

Trên giường Phương Mục Dương có một chiếc áo được gấp vuông vắn, nhìn kỹ sẽ phát hiện cúc áo trên cùng hơi khác mấy chiếc còn lại, hẳn là chiếc cũ đã bị rơi mất, người ta đính lại chiếc mới. Một công việc đòi hỏi sự tỉ mẩn như may vá, đương nhiên không phải do Phương Mục Dương tự làm. Phòng của cậu ta khá là sạch sẽ, nhưng trong sạch sẽ vẫn có cẩu thả, ngay cả gối đầu để ngược cậu ta cũng không nhận ra. Phí Nghê có thể đoan chắc chẳng bao lâu sau chiếc gối này sẽ được lật lại cho đúng, chỉ có điều người lật gối không phải là Phương Mục Dương. Cô đi rồi, cậu ta lập tức tìm được người khác thay chân cô chăm sóc mình.

Cậu ta đúng là thiên tài.

Những ngày cô không ở đây, cuộc sống của cậu ta phong phú hơn trước rất nhiều. Cậu ta không trở về nông thôn cũng chẳng phải do nghe lời cô, nơi này tốt đẹp như vậy, sao có thể nói bỏ là bỏ được chứ.

Điều duy nhất cậu ta không lừa cô là, những chậu hoa bên cửa sổ được săn sóc rất cẩn thận.

Phí Nghê không xem nữa, chỉ lẳng lặng đặt hộp điểm tâm lên trên chiếc tủ cạnh giường. Phía dưới cô chèn một tờ giấy, trên giấy viết rõ là quà cô và bạn trai tặng Phương Mục Dương.



Ra khỏi bệnh viện, Phí Nghê cũng không về thẳng nhà mà lại cầm hũ trà tới chỗ người chị dâu trong lòng cô nhận định. Anh trai cô cắm đội ở nông thôn, Lâm Mai quay lại thành phố mà vẫn kiên trì đợi anh, trong mắt Phí Nghê là một chuyện rất hiếm thấy. Bởi vì hiếm thấy, cho nên càng phải quý trọng. Ở nhà, Lâm Mai đang dùng máy may khâu vỏ gối. Một gia đình sáu người chen chúc trong một căn nhà hai gian, phải đến khi mọi người đều đã ra ngoài, chị mới được hưởng mấy phút yên tĩnh ngắn ngủi.

Phí Nghê vừa đến cửa nhà họ Lâm, Lâm Mai đã cho cô xem chiếc vỏ gối chị đang may: “Em nhìn thử xem thế nào, có thích hoa văn này không?”

“Đẹp lắm ạ.”

“Thích là được rồi, không phải em sắp kết hôn sao? Ruột gối vỏ gối khăn trải bàn bọc sô pha của em, chị đều may hết cho em.” Lâm Mai lại bước qua tủ, lấy bọc sô pha ra cho Phí Nghê xem. “À, hôm nay em vừa tới nhà Diệp Phong đúng không? Tình hình thế nào rồi?”

Phí Nghê có thể nhìn ra Lâm Mai đang rất vui mừng vì cô sắp sửa kết hôn. Cô kết hôn rồi, Phí Đình mới được trở về thành phố. Cô không nỡ phá hỏng tâm trạng tốt của Lâm Mai, chỉ đành phải nói cũng tạm.

“Chị thấy điều kiện của Diệp Phong khá tốt đó. Hai người cưới nhau xong, chẳng cần phải nhờ cậy ai, cả phiếu TV cũng có. Em không biết đấy chứ, hồi trước chú Vương chủ tiệm chỗ bọn chị muốn mua một chiếc TV mười hai inch, còn phải nhờ ông nhờ bà, tìm biết bao nhiêu quan hệ, vậy mà cuối cùng cũng chỉ mua được một cái chín inch mà thôi. Nhưng mà dù có chín inch, cũng khiến khối người ghen tị.”

Mỗi tuần chỉ được nghỉ đúng một ngày. Chủ nhật qua rồi, lại phải đến xưởng làm việc.